Bây giờ Đàm Xương Phụ sợ nhất là phải gặp Tang Hòa, nhưng định luật Murphy đã dạy ông ấy cách làm người.
Lão thái giám nhìn chiếc kiệu phượng ngày càng tiến gần trong màn mưa, khóe miệng hơi co giật, lòng thầm thắc mắc.
Ngày thường cũng chưa từng thấy hoàng hậu bám sát đến vậy, chẳng lẽ là vì thái tử đã mất, nên muốn tranh thủ thời gian sinh thêm một người khác?
Nghĩ như vậy cũng chẳng sai, nếu không thì đợi đến khi trong cung có thêm người mới, cơ hội sẽ càng ít ỏi.
Đàm Xương Phụ nghĩ đến vị đang ở thiên điện trò chuyện với hoàng thượng, vung nhẹ cái phất trần, rồi lại nhìn Tang Hòa đang uyển chuyển đi tới, trong mắt đã hiện lên chút thương cảm, nhưng miệng lại nói lời tâng bốc: “Nô tài xin thỉnh an hoàng hậu nương nương—”
Tang Hòa giơ tay ra hiệu cho ông ta đứng dậy, không nói gì thừa thãi mà đi thẳng về phía Thái Cực điện, động tác rất thành thạo.
Đàm Xương Phụ cũng đã quen với tính cách tùy hứng của nàng, dù sao hoàng thượng cũng không truy cứu, thì thân làm nô tài như ông ta sao dám trách mắng chủ tử.
Nhưng ông ta vẫn bước thêm vài bước, cười gượng nói: “Nương nương, hôm nay thái hậu nương nương đã đến, hiện đang trò chuyện cùng hoàng thượng ở thiên điện.
Nương nương xem, có lẽ nên...”
Quay về?
Chưa đợi ông ta nói xong thì Tang Hòa đã bước thẳng về phía thiên điện.
Đàm Xương Phụ trừng mắt nhìn, trong lòng có thêm một nhận thức mới về sự "tùy ý" của Tang Hòa.
Thiên điện.
Tang Hòa còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng nữ nhân vang vọng từ trong đó.
“Con à, mẫu hậu hiểu con có tình nghĩa thanh mai trúc mã với A Ngao, nhưng không nên giao hoàng thái tử cho nàng ta.
Con có biết chuyện này đã gây ra chấn động lớn thế nào trong triều không?”
“Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nói gì thêm cũng vô ích.”
“Con à, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, hậu cung trống vắng, con cái thưa thớt.
Những huynh đệ xa ở các phong địa của con luôn dòm ngó ngôi vị của con đấy.
Cậu của con nói đã có triều thần chuẩn bị tấu chương yêu cầu con chọn vài người cháu vào cung, sau này nếu con vẫn khan hiếm con cái thì cũng có thể chọn một người kế thừa ngai vàng từ đó.”
“Con hãy nghĩ lại xem, năm xưa mẫu hậu đưa con lên ngai vàng gian nan thế nào, giờ sao có thể dễ dàng nhường cho kẻ khác?!”
“Ngao Thanh Li không biết điều, đã bỏ đi nơi khác thì con cũng đừng nhớ nhung nàng ta nữa.
Nếu đã có thể chấp nhận một Trình Hoa Ngu thì sao phải để ý đến việc có thêm vài nữ nhân khác chứ?”
“Con à, con phải tỉnh táo lại, sớm chọn cung phi, bổ sung hậu cung, sinh hạ con cái mới là đúng đắn!”
Tang Hòa nghe lời trong điện, bước chân khựng lại, khóe môi lập tức nở một nụ cười tươi tắn.
Phải rồi, hôm nay là ngày diễn ra cảnh của Lệnh Thái Huyền và bà mẹ của hắn.