Đàm Xương Phụ có phần khó hiểu trước ánh mắt sâu xa của hoàng hậu, khom lưng khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, vương thượng đã tự nhốt mình trong Thái Cực điện hơn ba giờ rồi, chắc chắn tâm trạng không được tốt, người! ”
Tang Hòa vẫn bình thản, không hề tỏ vẻ tức giận: “Bản cung có chuyện cần nói với vương thượng.
”
Đàm Xương Phụ lúng túng: “Chuyện này! không có thánh chỉ của vương thượng, nô tài! ”
Tang Hòa không muốn nghe thêm lời thừa thãi nữa, nàng bước qua ông ta, mạnh tay đẩy cửa lớn của Thái Cực điện ra.
Sau khi vào bên trong, nàng liền đóng cửa lại, chặn mọi ánh mắt của người ngoài.
“Trời ơi, chẳng lẽ hoàng hậu nương nương vì chuyện thái tử mà! hóa điên rồi sao? Sao người lại dám vào Thái Cực điện?”
Đàm Xương Phụ sợ hãi đến trắng bệch mặt, quay sang nhìn Hải Du và Hải Đường, cả hai cũng cúi đầu, không dám nói gì.
*
Tang Hòa đi thẳng vào nội điện với mục đích rõ ràng.
Thái Cực điện là nơi các hoàng đế Phong triều xử lý chính sự và nghỉ ngơi, không cho phép hậu phi bước vào.
Trong kịch bản gốc, lần duy nhất Trình Hoa Ngu bước vào đây là khi nhi tử của nàng bị Lệnh Thái Huyền trao cho Ngao Thanh Li, khiến nàng uất ức xin phế hậu, nhưng Lệnh Thái Huyền không đồng ý, rồi sau đó hai người đã xảy ra những chuyện không mấy vui vẻ trong Thái Cực điện.
Tang Hòa đứng trước cửa nội điện, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong cung điện là sự yên tĩnh tuyệt đối.
Tang Hòa bước đi nhẹ nhàng, đến khi đi được vài bước thì nàng mới nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ đang ngồi bên giường.
Chiếc áo choàng đen trải dài trên giường, đôi chân trần đạp trên thảm màu đen.
Ánh mắt nàng di chuyển lên trên, thấy làn da trắng nhợt nhạt bệnh hoạn lộ ra dưới cổ áo rộng lỏng lẻo và gương mặt khiến người ta phải kinh diễm.
Đột nhiên, đôi mắt khép hờ của hắn mở ra, giọng nói lạnh lùng, tựa như ngâm trong băng đá: “Hoàng hậu?”
Tang Hòa lập tức tỉnh táo lại.
Nàng ngã xuống đất, cúi đầu sát đất, giọng nói trong trẻo, như tiếng ngọc va vào nhau, nhưng lời lẽ lại đượm vẻ bi thương: “Thần thiếp cầu xin vương thượng phế truất thần thiếp khỏi vị trí hoàng hậu!”
Tang Hòa khẽ cụp hàng mi dài xuống, che đi những cảm xúc trong mắt.
Theo kịch bản, khi nàng tự xin phế hậu thì Lệnh Thái Huyền sẽ tức giận, mặt biến sắc, tay nắm chặt lấy cánh tay nàng, gân xanh nổi lên, gầm lên: “Muốn rời bỏ cô, ngươi nằm mơ!”
Sau đó, hắn sẽ kéo nàng ném lên giường, nghiến răng nói: “Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, ngươi muốn có thì cô sẽ cho ngươi!”
Liệu nàng có nên cưỡng ép tên điên này cùng nàng đi theo kịch bản hôm nay không nhỉ?
Trong khi nàng còn đang suy nghĩ thì Lệnh Thái Huyền bất ngờ đứng dậy, tiến về phía nàng.