Nương Tử À Vi Phu Biết Sai Rồi


Thánh chủ làm như vậy là có ý tứ gì?
- Ta thì có thể có ý tứ gì đây, tự các ngươi không mời mà đến, chắc hẳn có chuyện cần ta, vậy ta sao ta phải chủ động? Ngươi nói thử xem - Hai năm đã trôi qua, giọng nói của nàng cũng thay đổi nên hắn và Đỗ Yên không nhận ra nàng
- Thánh chủ U Linh nghe danh trên giang hồ đã lâu, nay có dịp gặp đúng là vinh hạnh, ngươi cũng đừng để ý đến lời nàng ta nói - Hắn lên tiếng phá vỡ cục diện khó xử
- Ồ, danh tiếng của ta lại lan xa vậy sao? Vậy nếu ngươi đã nghe danh của ta chắc hẳn cũng nghe được, phàm là người ngoài gặp ta đều phải mất mạng rồi đúng chứ - Giọng nói không một tia độ ấm của nàng lại vang lên, không biết tại sao nghe hắn nói đỡ giúp nàng ta, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu
- Ngươi đừng có mà quá đáng - Đỗ Yên tức giận quát nàng, nàng ta đã quên mất bản thân hiện tại ở nơi nào
- Ta quá đáng? - Nàng từ từ xoay người lại đối diện với hắn và nàng ta, Đỗ Yên bộ mặt không thể tin nhìn nàng, còn hắn thì lại vô cùng vui mừng
- Nhã Nhã, nàng vẫn chưa chết sao? - Hắn vui mừng ôm lấy nàng nhưng không ngờ nàng lại đẩy hắn ra
- Ngươi là vương gia của một nước mà lại thiếu lễ giáo như vậy sao? Lần đầu gặp đã ôm ôm ấp ấp người khác như vậy
- Lần đầu gặp? - Hai người họ ngạc nhiên nhìn nàng.

Nàng chỉ nhíu mày không đáp lại
- Nhã Nhã, ta là Mặc Ngôn của nàng, nàng không nhớ sao
- Ta không quen ngươi - Nàng thốt ra từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim hắn.

Nhìn hắn đau lòng trong lòng nàng không hiểu tại sao cũng không dễ chịu, tuy trong lòng có nghi vấn nhưng nàng vẫn duy trì gương mặt băng lãnh
- Đỗ Nguyệt Nhã, ngươi chịu chết đi - Đỗ Yên bất ngờ vận linh lực đánh vào nàng, nàng không hề yếu thế mà đánh trả lại.

Hai luồng linh lực một đỏ một lam va vào nhau, Đỗ Yên bị nàng đánh cho phun một ngụm máu tươi
- Đúng là không biết tự lượng sức - Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn nàng ta mang theo vài phần sát khí làm nàng ta có hơi hoảng sợ.

Hắn vừa rồi định ra tay cứu nàng nhưng chợt nhớ tới nàng đã không còn là Đỗ Nguyệt Nhã không có linh lực của lúc trước nên chỉ đứng đó quan sát, phải nói rằng linh lực của nàng rất mạnh, chỉ trong hai năm mà linh lực của nàng đã hơn hắn một bậc.

- Đánh cũng đã đánh rồi, nàng tha cho nàng ta một mạng đi - Dù gì nàng ta bây giờ cũng là công chúa Hy Nguyệt ,nếu nàng giết nàng ta sẽ khiến hoàng đế Hy Nguyệt nhắm vào nàng
- Tha cho nàng ta? Ngươi lấy tư cách gì bảo ta phải tha cho nàng ta, là nàng ta mạo phạm ta trước, ta không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt đâu
- Ngươi dám giết ta sao, ta chính là công chúa Hy Nguyệt, phụ hoàng biết ngươi giết ta sẽ dẫn binh đến san bằng nơi này của ngươi - Đỗ Yên lấy thân phận ra uy hiếp nàng, công chúa Hy Nguyệt? Chẳng phải lúc trước tam ca nói huynh ấy là tam hoàng tử Hy Nguyệt còn nàng là công chúa Hy Nguyệt, vậy nàng ta chẳng phải là con gái của kẻ thù giết phụ mẫu nàng sao
- Ngươi nói ngươi là ai?
- Ta nhắc lại với ngươi, ta, Đỗ Yên, chính là công chúa của Hy Nguyệt, ngươi chỉ là một thường dân mà dám giết người trong hoàng tộc, phụ hoàng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu
- Bổn Thánh chủ sợ quá đi, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta nói một câu thôi, ta chắc Minh Quốc sẽ rất sẵn lòng hợp tác với ta, đến lúc đó, không chỉ có Hy Nguyệt không đâu, ta còn diệt luôn cả Thanh Viên còn được - Nàng đưa tay bóp cổ nàng ta, ánh mắt nàng càng hiện rõ sát khí, khắp người nàng tỏa ra hàn băng lạnh thấu xương
- Nhã Nhã, nàng đừng giết nàng ta, tạm tha cho nàng ta một mạng đi, nàng là người thông minh chắc hiểu rõ vào lúc này không nên đắc tội Hy Nguyệt mà
- Ta không thông minh như ngươi nghĩ rồi, nhưng hôm nay ta sẽ tha cho nàng ta một mạng - Nàng cố tình dùng lực mạnh quăng nàng ta xuống đất
- Người đâu
- Thánh chủ cho gọi thuộc hạ
- Đem hai vị khách quý này an bài cho ổn thỏa đi - Nàng sai người an bài cho bọn họ nhưng trên môi lại nở một nụ cười quỷ dị
- Dạ, mời hai vị đi theo thuộc hạ - Tên thuộc hạ nhanh chóng dẫn họ đến nơi dành cho khách, trùng hợp vị trí lại rất gần Vong Tình cư của nàng
- Tam ca, huynh ra được rồi đó
- Sao muội có cơ hội giết nàng ta mà lại không ra tay - Hi Cảnh từ trên tán cây gần đó phi thân xuống
- Huynh có ý kiến gì sao?
- Không phải, muội làm việc gì cũng đều có nguyên nhân, chỉ là ta tò mò nên hỏi thôi
- Màn kịch hay còn phía sau, huynh không cần vội, cứ từ từ mà thưởng thức đi, đúng rồi, Y Y đâu - Nàng đánh trống lảng sang chuyện khác, Hi Cảnh biết nàng không muốn nói đến chuyện đó nữa nên cũng rất phối hợp
- Muội ấy nói mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi rồi
- Muội biết rồi, muội có chuyện, đi trước đây
Nàng phi thân đi để lại mình Hi Cảnh đứng đó thở dài, y biết nàng từ mấy tháng trước đã nhớ ra tất cả rồi, chỉ là nàng không biết làm sao đối mặt với hắn nên mới giả vờ không nhớ thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui