Nắng sớm chiếu xuống những bông hoa bỉ ngạn đỏ làm mặt đất loang lổ những bóng hoa, gió nhẹ phất qua làm chúng khẽ lay động, cảnh vật hòa hợp như một bức tranh vẽ.
Vong Tình cư thường ngày là nơi yên tĩnh nhất hôm nay lại trở nên náo nhiệt đến nỗi làm nàng thấy phiền
- Nhã Nhã, nàng mau ăn sáng thôi, ta đã chuẩn bị bữa sáng cho nàng rồi - Hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng đến bên bàn, hắn đã vì nàng mà dậy sớm tự xuống bếp nấu ăn, nói gì chứ nấu ăn hắn bây giờ đã có thể hằng ngày đều nấu cho nàng
- Được, chàng cũng ngồi xuống ăn với ta đi - Đỗ Nguyệt Nhã cười vui vẻ nhìn hắn, phải biết rằng ở thời cổ đại này, nam nhân xuống bếp vì nữ nhân đã là một chuyện rất hiếm có
- Các người đang dùng bữa sáng sao? Vừa hay ta đây còn chưa có ăn sáng đâu - Triệu Vũ Khuynh lại ở đâu nhảy ra lần nữa phá đám, hắn đang vui vẻ thì y xuất hiện làm hắn cảm thấy thật chướng mắt
- Ai mời ngươi, nếu ngươi chưa ăn sáng thì kêu người mang đến cho ngươi đi
- Ta có hỏi ngươi sao? Tránh ra, mới sáng sớm ngươi lại trưng ra bộ mặt sát khí đó cho ai xem hả, ngươi làm Nhã nhi tức giận nữa bây giờ
Y không để ý đến hắn mà tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Nguyệt Nhã, hắn cũng kéo ghế ngồi xuống, Đỗ Nguyệt Nhã ngồi giữa hai người không biết phải nói gì nên cầm đũa bắt đầu ăn sáng
- Nhã Nhã, nàng ăn cái này đi - Hắn gắp cho nàng một miếng thịt lớn đặt vào bát của nàng
- Ngươi không thấy toàn dầu mỡ không hay sao, bộ ngươi không biết nữ tử rất sợ mập à
- Nàng ấy mập thì sao, ta cũng sẽ không chê nàng ấy
- Hai người có ăn cơm hay không? Không ăn thì để cho ta ăn chứ - Nàng liếc nhìn hai người, bọn họ lập tức ngậm miệng lại bắt đầu ăn cơm.
Bữa sáng rốt cuộc cũng xong xuôi, nàng nhàn nhã uống trà trong đình, hai người bọn họ thì đã đi đâu mất, nàng cũng không biết bọn họ đi đâu
- Hoàng thượng, người cho gọi Tiểu Ngân
- Ừ, muội đi cùng ta điều tra về muội muội của Triệu Vũ Khuynh
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu điều tra
- Đến trấn An Dương, theo ta được biết hai huynh muội bọn họ bị thất lạc nhau ở đó
- Trấn An Dương?
- Sao vậy?
- Dạ không có gì, chỉ là quê của nô tì ở trấn An Dương, người không nhớ sao?
- Tất nhiên ta nhớ, cũng trùng hợp thật, vậy bây giờ chúng ta đi sẵn tiện đưa muội về thăm nhà luôn được không - Quê của Tiểu Ngân ở An Dương tất nhiên là nàng nhớ, nhưng đó chỉ chắc là trùng hợp thôi
- Dạ được, cảm ơn người - Tiểu Ngân cảm động, bây giờ người đã là hoàng thượng nhưng vẫn quan tâm đến mình
- Được rồi, hôm nay chúng ta phải tranh thủ thời gian, ta đã không ở hoàng cung một thời gian khá dài rồi, làm xong chuyện này ta phải về đó một chuyến
Lúc trở về từ Thanh Viên nàng đã trực tiếp đến Thánh Cảnh, ở hoàng cung hiện tại đang tạm thời giao cho Lâm Ngự, nàng đã rời hoàng cung khá lâu rồi, cũng nên tranh thủ về, có một số chuyện cần nàng đích thân xử lý
Hai người đến trấn An Dương, khoảng cách từ Thánh Cảnh đến An Dương không xa, hai người bọn họ cưỡi ngựa chưa đến nửa ngày đã tới nơi
- Tiểu thư, tìm cả ngày rồi mà không thấy có tung tích, người có cần tìm ở đây nữa không ạ? - Bọn họ đã đi khắp nơi trong trấn An Dương nhưng vẫn không tìm được manh mối nào, nàng nghĩ có lẽ là đã bỏ sót nơi nào đó
- Thôi được rồi, mai tìm tiếp vậy, bây giờ muội đi về thăm nhà một lúc đi, lâu rồi muội không về, tranh thủ về xem mẫu thân muội một chút cũng tốt
- Dạ, tiểu thư, người theo muội về nhà đi, cả ngày ở đây chắc người cũng mệt
- Cũng được
Nàng theo Tiểu Ngân đến trước một căn nhà tranh ở một nơi khá vắng vẻ trong trấn An Dương
- Cho hỏi hai vị cô nương tìm ai ? - Một phụ nhân bước ra, đã lâu bà không gặp Tiểu Ngân nên mới gặp không nhận ra cũng đúng
- Mẫu thân, con là Tiểu Ngân mà? Người không nhận ra con sao? - Gặp lại mẫu thân mình, Tiểu Ngân không khỏi xúc động, hốc mắt nàng ấy đỏ hoe sắp khóc
- Tiểu Ngân, con về rồi à, đã lâu ta không gặp con, Tiểu Ngân của ta càng lớn càng xinh đẹp nha, vị này là...!- Bà dừng ánh mắt trên người Đỗ Nguyệt Nhã một lúc rồi quay sang hỏi Tiểu Ngân
- Mẫu thân, đây là hoàng thượng của Hy Nguyệt chúng ta, là người dẫn con về đây thăm mẫu thân đó
- Dân phụ tham kiến hoàng thượng, dân phụ không biết người là hoàng thượng, xin người thứ tội đã thất lễ - Bà ấy vội vã quỳ xuống hành lễ với nàng, nàng tiến đến đỡ bà dậy
- Không cần đa lễ
- Tạ ơn hoàng thượng, người và Tiểu Ngân mau vào nhà đi
Đỗ Nguyệt Nhã và Tiểu Ngân theo bà vào nhà, căn nhà tranh nhỏ hẹp, đơn sơ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ
- Hoàng thượng, mời người ngồi, nhà dân phụ đơn sơ mong người đừng chê
- Dương bá mẫu không cần như vậy, cứ xem ta là người bình thường mà đối đãi được rồi - Đa số người sống trong trấn này đều đổi sang họ Dương, đây đã là quy định của trấn
- Vậy sao được, người là hoàng thượng tôn quý...
- Được rồi, ta đang cải trang để ra ngoài làm một số chuyện, bá mẫu cứ coi ta là bằng hữu của Tiểu Ngân đến thăm người là được rồi
- Dạ
- Phải rồi bá mẫu, người chắc là sống ở đây rất lâu rồi đúng không?
- Đúng vậy, người có chuyện gì sao?
- Bá mẫu cho ta hỏi, vào mười sáu năm trước người từng thấy hay nghe thấy có một đứa bé gái bị thất lạc ở đây không ? Có một người bằng hữu nhờ ta tìm giúp muội muội của y bị thất lạc ở trấn An Dương này
- Ta có từng nhìn thấy, nhưng mà...- Bà ấy nhìn Tiểu Ngân rồi ngập ngừng ,Tiểu Ngân không hiểu tại sao mẫu thân lại nhìn mình nhưng cũng chỉ im lặng nghe họ nói chuyện
- Nhưng mà làm sao?
- Đứa bé đó đang ở trước mặt người, Tiểu Ngân, ta xin lỗi, là ta quá ích kỉ, ta không nói cho con biết thân phận của mình
- Sao lại có thể như vậy? Mẫu thân, người đùa đúng không? - Tiểu Ngân không tin hỏi lại bà, từ khi nàng ấy nhận thức được thì đã biết bà là mẫu thân của mình
- Ta nói là sự thật, đúng rồi, lúc ta nhìn thấy Tiểu Ngân, trên người con còn mang theo một miếng ngọc bội
Bà vào trong một lúc rồi đi ra, trên tay còn cầm theo miếng ngọc bội, bà đưa nó cho Tiểu Ngân, nàng ấy cầm lấy miếng ngọc bội nhìn nó đến không có phản ứng gì.
Mặt trên ngọc bội có khắc chữ Triệu chứng tỏ nó là vật chỉ có người Triệu gia mới có được
- Tiểu Ngân, muội không sao chứ?
- Muội...!muội không sao, tiểu thư, muội đang nằm mơ đúng không?
- Đây là sự thật, muội ngốc quá, có một ca ca không tốt sao, với lại muội còn có thêm một mẫu thân, như vậy còn gì phải phiền não chứ
- Tiểu thư, người nói đúng, cho dù ra sao, mẫu thân vẫn là mẫu thân của muội, mẫu thân, người nói đúng không? - Tiểu Ngân sau một lúc suy nghĩ cũng đã thông suốt, nàng ấy nhìn mẫu thân của mình mỉm cười.