Nương Tử À Vi Phu Biết Sai Rồi


Thỉnh an hoàng hậu nương nương
Lương phi đến thỉnh an nàng nhưng lại không hề hành lễ, nàng ta ỷ lại đêm qua đã được hoàng thượng sủng hạnh mà kiêu căng hiện rõ trên mặt
- Lương phi, gặp bổn cung mà không chịu hành lễ luôn sao, đừng quên thân phận của mình
Nàng không nóng không lạnh nhắc nhở nàng ta, khí chất uy nghiêm của một bậc mẫu nghi thiên hạ hoàn toàn có thể trấn áp được Lương phi
- Là thần thiếp mới vào cung không tránh khỏi có sai lầm, mong hoàng hậu nương nương bỏ qua
- Có những sai lầm nhỏ thì có thể bỏ qua, nhưng sai lầm lớn thì có khi lại liên luỵ đến cả gia tộc, Lương phi sau này nhớ làm việc phải cẩn thận một chút
- Thần thiếp đã hiểu, đa tạ hoàng hậu nương nương chỉ bảo - Nàng ta ngoài mặt nói đa tạ nàng nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã siết chặt, đây rõ ràng là đang ám chỉ nàng ta tốt nhất là nên an phận
- Được rồi, ngươi hồi cung của mình đi
- Vâng, thần thiếp xin cáo lui
Lý Phi Sương cùng với tì nữ thân cận quay trở về Phi Nguyệt cung
- Lời lúc nãy của hoàng hậu nương nương chắc chắn là có ý tứ, nương nương người định làm sao ạ - Tì nữ Ngọc Anh bên cạnh lo lắng, là tì nữ thân cận của nàng ta, khi nàng ta bị xử phạt không tránh khỏi sẽ bị liên luỵ
- Hừ, ả Đỗ Nguyệt Nhã đó tưởng mình hay lắm sao, nàng còn lo cho bản thân chưa xong mà còn dám lên mặt với ta
- Nhưng, nương nương, nàng dù gì cũng là hoàng hậu
- Bây giờ là hoàng hậu thì sao? Nàng đến bây giờ vẫn chưa mang long thai, chỉ sợ nàng là một con gà mái không biết đẻ trứng, sau này hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ phế nàng ta thôi
- Nương nương, người cũng chưa mang long thai mà
- Ngươi im đi, một nô tì như ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với ta, hừ, ta đã có tính toán cả rồi, ta nhất định phải giành lấy vị trí mẫu nghi thiên hạ này cho bằng được, nàng thì là cái thá gì mà ta phải sợ chứ
Nàng ta tự tin bản thân sẽ mang long thai bởi vì trước khi nhập cung, Tả thái sư phu nhân đã đưa cho con Lý Phi Sương một gói thuốc bí truyền, chỉ cần dùng nó rồi được thị tẩm chắc chắn sẽ mang long thai thôi
- Là nô tì quá phận, mong nương nương thứ tội
- Được rồi, mau về cung thôi
- Vâng ạ
Nàng ta cùng tì nữ thân cận của mình nói chuyện không để ý có một bóng người từ đầu đã dõi theo nàng ta
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, lúc nãy nô tì đi theo Lương phi, nàng ta cư nhiên dám mắng hoàng hậu
- Nàng ta nói gì?
Hắn nghe nàng ta dám mắng nàng gương mặt liền trở nên lạnh lẽo, nương tử của hắn mà hắn còn chưa dám mắng, Lý Phi Sương đó là cái thá gì, nếu không phải nương tử nhà hắn không cho hắn động thủ thì nàng ta đã đi gặp Diêm Vương lâu rồi
- Dạ! nàng ta nói hoàng hậu nương nương là gà mái không biết đẻ trứng, sớm muộn cũng bị phế
- Ồ, xem ra tiểu lão bà của chàng thèm muốn ngôi vị này của ta lắm rồi, được rồi, Hạnh Hoa muội lui đi
- Dạ
Hạnh Hoa thức thời nhanh chóng lui xuống để không gian riêng cho hai người
- Nương tử à
- Hửm
- Hay là chúng ta mau chóng sinh một tiểu bảo bảo đi, chứng minh cho nàng ta thấy nàng không phải gà mẹ không đẻ trứng được
- Chàng nghiêm túc đi, ta còn chưa nói gì, chàng hấp tấp làm gì
- Nương tử, tất nhiên ta phải hấp tấp rồi, ta muốn có tiểu bảo bảo của chúng ta a
Nàng bất lực thở ra một hơi, con người này thật đúng là hết nói nổi
- Không nói với chàng nữa, phải rồi, chàng điều tra được vây cánh của ông ta gồm những ai chưa
- Ta đã cho người điều tra, tìm được danh sánh đó rồi, ta đang tìm cách chặt bớt vây cánh của ông ta - Hắn trở nên nghiêm túc
- Có cần ta giúp gì không?
- Tất nhiên là cần chứ, nàng mau chóng sinh cho ta tiểu bảo bảo đi, như vậy có hoàng tử rồi ta sẽ ổn định được bọn họ thôi
- Chàng đúng là cái gì cũng nói được, từ xưa ta chỉ nghe nói hậu phi dựa vào nhi tử để ổn định địa vị của mình, chàng là người đầu tiên đó
- Cái gì cũng đều phải có điểm bắt đầu mà, nương tử, chúng ta bắt đầu kế hoạch tạo hài tử ngay bây giờ luôn đi
- Chàng không cần đi xử lí tấu chương sao?
- Tạm dẹp nó qua một bên đã!
- Không được, chàng mau đi phê duyệt tấu chương cho ta
- Vậy tối có thưởng bù không?
- Hừ, bây giờ chàng có đi không? - Nàng bộ mặt nguy hiểm nhìn hắn
- Ta đi ngay đi, nương tử đừng giận, ta sai rồi
Mặc Ngôn bộ mặt đáng thương nhìn nàng, Nguyệt Nhã không khỏi khóe môi cong lên, ánh mắt chứa ý cười, hắn làm bộ mặt này cũng quá đáng yêu rồi a, bộ dạng này của hắn đặc biệt chỉ dành riêng cho mình nàng
- Được rồi, chàng mau đi phê duyệt tấu chương đi
Nàng nhón chân tặng cho hắn một nụ hôn, nụ hôn nhẹ để khích lệ hắn, Mặc Ngôn được nàng chủ động hôn liền trở nên vui vẻ mà về ngự thư phòng
- Hạnh Hoa, mau vào đây làm giúp ta một chuyện - Đợi sau khi hắn đi rồi nàng liền gọi Hạnh Hoa
- Nương nương, người cần nô tì làm gì ạ?
- Ngươi giúp ta đến Thánh Cảnh một chuyến, nói với Các vị các chủ ngừng hết việc mua bán với Lý gia, đồng thời lấy giấy tờ giao dịch của ông ta về đây
- Dạ, nô tì đi ngay ạ
Lý Kiến Dương từ lâu đã có ý mưu phản, ông ta đang tập trung thu mua binh khí và lương thực để nuôi binh, thế nhưng ông ta lại không ngờ nàng lại chính là chủ nhân thật sự của các cửa tiệm mà ông ta đã hợp tác, lần này xem ra muốn lật đổ ông ta là chuyện sớm muộn rồi, chỉ còn chờ hắn giải quyết vây cánh của ông ta nữa là xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui