Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt


“Bổn vương đau, không ngủ được.” Hàn Duyệt mặt mày ủ rũ lên tiếng, đau thế này làm sao mà ngủ.

“Có nam nhân nào yếu đuối như chàng không?
Mới đau một chút đã khóc lóc rồi.” Kha Tuyết Nhã chống cằm nhìn hắn, khổ thật ai kêu đi đánh nhau với chó chi bây giờ than đau.

“Bổn vương không yếu đuối.” Hàn Duyệt lắc đầu, có chết hắn cũng không nhận mình là kẻ yếu đuối.

“Thế cái biểu hiện của chàng bây giờ là gì?”
Kha Tuyết Nhã hỏi hắn, chẳng lẽ biểu hiện của hắn là mạnh mẽ sao?
“Bổn vương… bổn vương chỉ… Hàn Duyệt ấp úng nói không nên lời, hắn nên nói gì mới đúng 3 nhỉ?
Đúng lúc đó, Lý Nghĩa từ bên ngoài đi vào hành lễ, trên tay còn ôm một con thỏ, hình như là vừa mua về.

“Chó… có chó.” Hàn Duyệt nhìn thấy con thỏ lại liên tưởng tới con chó, hoảng loạn chạy tới sau lưng Kha Tuyết Nhã núp.

“Đó là thỏ mà, chó ở đâu ra.” Kha Tuyết Nhã quay đầu lại nhìn hắn, thôi rồi kiểu này là hắn bị ám ảnh rồi.

“Nhưng mà bổn vương sợ.” Hàn Duyệt nghe nàng nói ngước nhìn lần nữa, nhưng vẫn lắc đầu ngồi xuống đất ôm chân nàng.

“Nó có làm gì chàng đâu mà sợ.” Tuyết Nhã nhìn hắn khó hiểu, thỏ mà cũng sợ nữa a, không phải nhìn thỏ liên tưởng tới chó chứ.

“Những động vật có răng đều nguy hiểm, không nên để chúng sống.” Hàn Duyệt đưa ra kết luận, bây giờ đối với hắn miễn là động vật đều nguy hiểm.

Ba ánh mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Hàn Duyệt lắc đầu, răng thỏ thì nguy hiểm thế nào, không phải để cạp cà rốt thôi sao? ngoài ra thì còn làm được qì…
“Sao ba người lại nhìn bổn vương như thế?”
Hàn Duyệt thấy ba ánh mắt kì lạ đang nhìn hắn, không khỏi thắc mắc hắn có nói sai sao?
“Nô tỳ nhớ ra việc ở trong bếp chưa làm xong, nô tỳ đi trước.’ Chương ma ma tìm lý do nhanh chóng chuồn trước, xem ra bệnh của vương gia nặng lắm rồi.

“Nhưng mà không phải vương gia kêu thuộc hạ mua về sao?” Lý Nghĩa khó hiểu nhìn Hàn Duyệt, động vật nhỏ đáng yêu thế cơ mà, giết có phải tiếc lắm không.

“Bổn vương đổi ý rồi, đổi ý rồi, giết chúng đi.”
Hàn Duyệt bất chấp bây giờ hắn chỉ muốn giết con thỏ đó thôi, giết tại chỗ.

“Nhưng mà… Lý Nghĩa có chút khó xử chẳng lẽ bây giờ đem đi giết liền đưa ánh mắt nhìn Kha Tuyết Nhã cầu cứu.

“Ta thấy tạm thời nhốt nó lại cho ăn trước đi.”
Kha Tuyết Nhã lên tiếng, thỏ đáng yêu như vậy hắn cũng nỡ giết sao?
“Vâng vương phi.” Lý Nghĩa nhanh chóng đem con thỏ đi ra ngoài, còn ở đây lâu sẽ bị vương gia giết mất, nhưng rồi lại quay ngược trở vô, có chuyện báo cáo mà nãy giờ quên mất.

“Sao ngươi còn chưa đem đi?” Hàn Duyệt vừa đứng dậy thì đã núp xuống mép bàn.

“Thuộc hạ quên bẩm báo, chuyện của thập công chúa.’ Lý Nghĩa cười trừ, vừa mới vào định bẩm báo, mà gặp vương gia nháo nhào cũng quên luôn.

“Nói đi.” Kha Tuyết Nhã cũng muốn nghe xem, Hàn Nhạc bị phạt thế nào.

“Thập công chúa được đưa đến chỗ hoàng thượng, hoàng thượng biết được chuyện liên bắt công chúa ở phật đường chép kinh ba năm.” Lý Nghĩa dựa theo những gì nghe ngóng được bên ngoài bẩm báo lại, rồi cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

“Có phải là quá nhẹ không?” Hàn Duyệt lên tiếng, phạt có ba năm, có gì nặng nhọc đâu chứ.

“Nhẹ gì mà nhẹ, chàng thử bị nhốt ba năm xem cảm giác ra sao?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, dù gì cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hắn nói chuyện tuyệt tình quá.

Mặc dù hắn ngốc nhưng hắn mới là chủ của vương phủ mà, sao không ai nghe lời hắn nói hết vậy, trước mặt nàng hắn hình như lời nói của hắn không có một chút giá trị “Nương tử có phải bổn vương đi lộn phủ rồi không?”
“Chàng có ý kiến gì?” Kha Tuyết Nhã liếc hắn, nàng thách hắn dám có ý kiến, nhà này đến hắn lên tiếng không sớm loạn mới lạ.

Hàn Duyệt lắc đầu, nàng liếc như vậy hắn điên mới dám có ý kiến tiếp, liền viện cớ chỉ tay về phía giường “Bổn vương đi ngủ.”
“Vậy chàng đi ngủ đi.” Kha Tuyết Nhã cũng không làm phiền hắn nữa, nhanh chóng ra ngoài không quên giúp hắn đóng cửa lại.

Hàn Duyệt không có ngủ đợi nàng đi một lúc liền hé nhẹ cửa ra xem, lẻn lẻn đi ra ngoài, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm hôm nay hắn nhất định phải giết thỏ.

Hàn Duyệt nhanh chóng phát hiện được lồng chứa thỏ, liền âm thầm lấy nó ra khỏi lồng, mặc dù tay đau nhưng một con thỏ thì làm sao thoát khỏi bàn tay hắn được.

Ước chừng nửa canh giờ sau trong phủ xuất hiện mùi rất thơm, mà không biết nguồn gốc từ đâu ra làm người mọi người đều tò mò.

Hàn Duyệt đi từ trên xuống dưới phủ gặp ai thì phát cho người đó một miếng thịt, ai nấy ăn xong đều tấm tắc khen ngon.

“Nương tử, bổn vương cho nàng.” Hàn Duyệt đưa đến trước mặt nàng một cái đùi nướng thơm phức, cái này là hắn để dành riêng cho nàng.

“Cho ta sao?” Kha Tuyết Nhã nhận lấy đùi thỏ, mùi thơm khiến nàng không nhịn được cắn thử một miếng, quả thực rất ngon.

“Có ngon không?” Hàn Duyệt nhìn biểu hiện trên mặt nàng, khỏi nói hắn cũng biết được câu trả lời rồi.

“Rất ngon, chàng lấy ở đâu ra vậy?” Kha Tuyết Nhã gật đầu, miệng vẫn không ngừng cắn thêm một miếng thưởng thức.

“Đợi nàng ăn hết, bổn vương sẽ nói cho nàng nghe.” Hàn Duyệt kiên nhẫn chờ đợi, hắn không muốn nàng nghe xong rồi quăng luôn cái đùi thỏ đi đâu, tiếc lắm.

Kha Tuyết Nhã nhìn hắn thắc mắc, sao phải chờ ăn xong mới nói a, nhưng vẫn chăm chú ăn tiếp không để xót miệng thịt nào “Xong rồi, chàng nói đi.”
“Là thịt thỏ.” Hàn Duyệt cũng không biết nàng có nổi giận đánh hắn hay không, nhưng đã sớm chuẩn bị tinh thân chạy trước.

“Cái gì, không phải là con thỏ lúc nãy phải không?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn nghi ngờ, chắc không phải như nàng nghĩ đâu nhỉ?
“Chính là nó đó, con này béo tốt vừa hay thịt đủ chia cho cả phủ.” Hàn Duyệt gật đầu, không phải là con đó thì còn con thỏ nào khác sao?
“Cái đồ nhẫn tâm nhà chàng.” Kha Tuyết Nhã nghe xong tức giận không thôi, dậm chân một cái xoay người rồi bỏ đi.

Hạ nhân trong phủ nghe hai người nói chuyện cũng một phần thứ mà hồi nấy Hàn Duyệt cho bọn họ ăn là gì rồi, liền nhìn Hàn Duyệt bằng một ảnh mặt sợ sệt “Vương gia thật tàn nhẫn.”
“Nương tử, đợi bổn vương, nàng đi đâu vậy.”
Hàn Duyệt nhanh chân đuổi theo Kha Tuyết Nhã, mà không biết lý do tại sao nàng giận.

“Ta đi đâu liên quan gì chàng?” Kha Tuyết Nhã đứng lại nhưng vẻ mặt vẫn giận dỗi, đã vậy còn dụ dỗ nàng ăn thịt thỏ nữa chứ.

Hàn Duyệt cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, kéo nhẹ cánh tay nàng năn nỉ “Nương tử, đừng có giận, bổn vương đi mua thỏ khác cho nàng được không?”
“Mua về để chàng đem đi nướng nữa sao?”
Kha Tuyết Nhã liếc hắn, còn có ý định mua thêm nữa sao, hắn định ăn thịt thỏ trừ cơm à.

“Phải a, nương tử rất thích ăn mà.” Hàn Duyệt rất đầu hưởng ứng, thấy nàng thích ăn như vậy hắn phải thường xuyên mua vê nướng cho nàng ăn mới được.

“Chàng… Kha Tuyết Nhã cứng họng, sao lại đổ lỗi do nàng rồi, rõ là biết nàng không nỡ đánh hắn đừng có được nước lấn tới a.

‘Sao vậy, nàng nói gì đi.

Hàn Duyệt đứng một bên chờ phán xét, sao nàng cứ im lặng hoài thế làm hắn hồi hộp quá.

“Thôi bỏ đi.” Kha Tuyết Nhã không thèm ngó ngàng gì tới hắn, càng nói càng tức thôi, một mạch đi luôn.

Hàn Duyệt đứng ngơ ngác nhìn theo hướng nàng đi, vẻ mặt đầy khó hiểu chẳng lẽ nàng không thích ăn thịt thỏ nữa sao, khi nấy nàng ăn rất ngon mà, lạ thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui