Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt


Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu vào làm vô thức nhíu mày, cảm giác được ánh sáng bị che khuất, lại dụi dụi mặt vào ngực Hàn Duyệt ngủ tiếp.

Thì ra là cánh tay của Hàn Duyệt giúp nàng che, thế mà nàng vẫn còn ngủ ngon lành đấy chứ, hắn lại không nỡ đánh thức nàng.

“Ưm…’ Kha Tuyết Nhã dụi dụi vào ngực hắn lần nữa tưởng tượng như cái gối không hề thương tiếc mà dụi dụi.

Nàng mở mắt ra chớp chớp mắt hình hắn, rồi lại nhìn xuống ngực hắn một cái, xong lại nhìn thấy cánh tay hắn đang giơ lên che ánh sáng, đơ người vài giây nàng cũng hiểu ra được vấn đề hiện tại, nàng sao lại nằm trong lòng hắn mà ngủ, không biết hôm qua có làm gì quá đáng không nhỉ?
“Nương tử, sao nàng cứ im lặng mà nhìn bổn vương vậy, có phải bổn vương lại làm sai gì nữa phải không?” Hàn Duyệt vẫn giữ nguyên tư thế thấy nàng từ lúc mở mắt ra chỉ nhìn hắn không nói một câu càng khiến hắn có một chút lo sợ.

“Không có gì đâu.” Kha Tuyết Nhã xua tay gương mặt có chút đỏ nhanh chóng rời khỏi người hắn, xấu hổ chết mất.

“Tối qua nàng ngủ có ngon không?” Hàn Duyệt nhìn nàng, tối qua hắn sợ nàng ngủ không thoải mái vừa đem nàng vào lòng nàng lại bám chặt không buông.

“Cũng được.” Kha Tuyết Nhã gật đầu một cái, nhưng mà phải công nhận người hắn êm thật còn ấm nữa.

“Vậy chúng ta sớm xuất phát.” Hàn Duyệt nói rôi cũng nhanh chóng ra ngoài dắt ngựa, cũng may hắn cột chắc nếu không mưa lớn đêm qua có thể làm ngựa chạy mất.

Hai người họ cũng nhanh chóng lên ngựa đi đến Bình Châu, vì đường hai người bọn họ đi là đường vòng xa nhất, cũng có thể bọn chúng không mai phục ở đây.


“Không có tổn thất chứ?” Hàn Duyệt lần nữa gật đầu, coi như hắn may mắn đi đường còn lại đều không có cản trở, chắc Hàn Viễn đang tức lắm đây.

“Không có, vương gia vương phi đến nơi rồi.” Lý Nghĩa dừng ngựa lại chỉ về phía trước, đây là phủ của chi phủ Bình Châu.

Hàn Duyệt xuống ngựa nhanh chóng đỡ Kha Tuyết Nhã xuống, ba người bọn họ nhanh chóng vài bên trong.

“Chi phủ Bình Châu tham kiến vương gia, vương phi.” Trình chi phủ vừa thấy Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã đi vào nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi.” Hàn Duyệt xua tay, ánh mắt đã sớm ngó đông ngó tây tìm kiếm thú vui mới.

“Vương gia, vương phi phòng và nước tắm đã được chuẩn bị sẵn.” Trình chi phủ đứng dậy, hơi cúi người nói chuyện, nghe nói Tĩnh vương được Hoàng Thượng và Thái Hậu coi trọng người này không thể đắc tội được.

Hàn Duyệt lại không ngó ngàng đến Trình chỉ phủ mà quay sang Kha Tuyết Nhã “Nương tử hay nàng đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy ta vào trong trước.” Kha Tuyết Nhã đi ngày đường cũng thấy mệt, vả lại ở đây cũng không giúp được gì vẫn là đi tắm trước a.

“Người đâu, mau dẫn đường cho vương phi.”
Trình chi phủ ngoắc tay, một nha hoàn nhanh chóng chạy tới lễ phép dẫn đường.

“Lý Nghĩa ngươi theo ta làm gì?” Kha Tuyết Nhã thắc mắc khi thấy Lý Nghĩa đi theo nàng, chắc không phải tiện đường đi ngang đấy chứ.

“Vương gia, sai thuộc hạ bảo vệ vương phi.” Lý Nghĩa lên tiếng, lần đi này vương gia giao phó chính là bảo vệ vương phi.

Nàng cũng không biết là Hàn Duyệt lại lo lắng cho nàng đến vậy, nhưng chắc không đến nỗi thổ phỉ xông vào đây bắt người đi đâu nhỉ, vẫn là hắn lo xa rồi.

Trở lại với Hàn Duyệt, lúc này hắn đã sớm chạy từ chỗ này sang chỗ khác phá hết thứ này đến thứ kia, cho đến khi thấy Ngô thái phó đi vào mới đeo theo Ngô thái phó “Sư phụ, nãy giờ người đi đâu vậy?”
“Ta đi thăm dò tình hình một chút.” Ngô thái phó ngồi xuống tiện tay lấy tách trà trên bàn hớp một ngụm giải khát.

“Thực lực của bọn chúng thế nào?” Hàn Duyệt cũng ngồi xuống bên cạnh tò mò hỏi.

“Hữu dũng vô mưu, đối với bọn thổ phỉ chỉ có thể dùng mưu.” Ngô thái phó lên tiếng, tuy bọn thổ phỉ cao lớn nhiều sức lực nhưng đều là thất phu lỗ mãng có thể lợi dụng điểm này.

“Ngô đại nhân, vô ích thôi hạ quan đã thử rồi nhưng mỗi lần đều bị chúng phát hiện.” Trình chi phủ lắc đầu tỏ vẻ bất lực, thử nhiều cách không được nên mới phải nhờ đến chỉ viện.

“Bọn chúng có thiên lý nhãn sao?” Ngô thái phó nói một câu giễu cợt, nếu cả kế hoạch bọn chúng cũng biết thì không nên xem thường rồi.

“Có khi nào có nội gián không?” Hàn Duyệt im lặng một hồi cũng chịu lên tiếng nhưng lúc này hắn đã lười biếng chống cằm chán nản.

“Sao có thể, trong đây đều là những người đáng tin cậy, hạ quan không nghĩ là có nội gián.”
Trình chi phủ lắc đầu không đồng tình với ý kiến của Hàn Duyệt.

“Ông có thấy ai làm nội gián mà la lên cho người khác biết mình là nội gián không?” Hàn Duyệt nhíu mày, nếu đơn giản như vậy thì tìm nội gián làm gì nữa?
“Nhưng mà hạ quan không nghĩ ra được ai có động cơ làm nội gián.” Trình chi phủ suy nghĩ một lúc thì lắc đầu, thật sự không nghĩ ra ai có thể làm được nội gián.

“Những người tham gia trong vụ này gồm những ai.” Ngô thái phó lên tiếng, muốn biết thì phải điều tra từng người mới có thể khẳng định được.


“Đã chuẩn bị đủ chưa.” Hàn Duyệt hỏi, Bình Châu không phải là thôn nhỏ, gom góp chắc cũng nhanh thôi.

“Đã đủ rồi, nhưng cùng lắm chỉ đủ thêm một lần nữa, của cải ở đây đều hết sạch cả rôi mà bá tánh bị bắt thì còn quá nhiều.” Trình chi phủ nói, đánh thì đánh không lại, dùng kế cũng dùng không xong.

“Được rồi, cứ chuẩn bị như bình thường, còn lại cứ để đó bọn ta tự có sắp xếp.” Ngô thái phó nói, chuyện này vẫn là tính toán riêng đề phòng lại bị lộ tin tức.

“Xong rồi phải không, vậy bổn vương đi ngủ.”
Hàn Duyệt nói rồi chạy vào trong, hắn muốn gặp nương tử quá, ở đây nói chuyện chán chết đi được.

“Trình chi phủ cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Ngô thái phó nói rồi cũng đi vào trong, dù sao còn hai ngày nữa cũng không cần gấp lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui