Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Ánh lửa chiếu vào làm hai gò má của Hoa Vị Miên đỏ bừng, đôi mắt ánh ra hoa lửa nhún nhảy, mâu sắc hiện ra một chút lạnh nhạt, không nhìn ra chút tâm tình nào.

“Tiểu thư…” Ngọc Dạng bưng chén nước đi tới.

Hoa Vị Miên liếc nhìn nàng, nhận lấy uống một ngụm, nói: “Ngọc Dạng, ta đối xử với ngươi như thế nào?”

Ngọc Dạng run nhẹ, lập tức gật đầu nói: “Tiểu thư đối xử với nô tỳ thân như tỷ muội.”

Hoa Vị Miên cười cười, mặc kệ lời này của nàng có mấy phần thật giả, hơn hết trong trí nhớ của nàng từ trước đến nay chưa từng coi thường các nàng.

“Tuồng vui này là làm cho người dưới chân núi nhìn, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, nếu có chuyện gì, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Vô Nguyệt.”

Ngọc Dạng nhìn Hoa Vị Miên, trong chốc lát lòng nàng trống không, cuối cùng gật gật đầu nói: “Nô tỳ đã biết, tiểu thư… lần này ngươi đi, cẩn thận.” 

Đến nửa đêm, mấy người thi triển khinh công, đi vào sâu trong rừng.

Bởi Vu Bàn Nguyệt đã xông qua mấy trận pháp trước mặt, vậy nên lúc đi vào cũng không bị ngăn cản nhiều lắm.

“Cẩn thận, nơi này chính là xích thủy trận.” Vu Bàn Nguyệt dừng lại nói.

Hoa Vị Miên quan sát chung quanh một chút, rừng sâu núi thẳm trước sau như một, không nhìn ra bao nhiêu manh mối, nhấc chân đi vào, bóng cây đu đưa, trận pháp đã khởi động.

Sau khi mấy người tiến vào giữa trận, đường về cũng biến mất, nhìn cây trùng trùng điệp điệp gần như trong cùng một khuôn mẫu khắc ra, Hoa Vị Miên bước một bước, dưới chân giẫm lên đồm độp vang dội.

Sắc mặt đột nhiên khó coi, vừa nãy tựa hồ nàng nghe thấy tiếng xương vỡ nát…

Lấy dạ minh châu ra, chăm chú nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một hình dạng mơ hồ, giống như con bò cạp?

Không nhìn không sao, vừa nhìn đã bị dọa giật mình, bò cạp lại có thể chạy như điên xếp hàng trên mặt đất?!

Theo bản năng nàng nhảy dựng lên nhào vào trong lòng Tông Chính Sở, chỉ vào vật thể trên đất, hét lớn: “Chúng nó làm cái gì, thi chạy hay sao?!”

Thanh Dương nhìn nàng kinh sợ, vẩy khu trùng thủy lên mặt đất, lúc sau bò cạp làm chim đen tản ra, hắn mới châm chọc nói: “Không phải ngày hôm qua lá gan của ngươi rất lớn sao?!” 

Hoa Vị Miên quay đầu, so đo ngón giữa, nói: “Ta ngại dáng dấp chúng nó xấu mà thôi!”

“Xích thủy trận,” Vu Bàn Nguyệt chỉ chỉ độc xà nhìn chằm chằm và con nhện ẩn sâu không tiếng động ở trên cây, nói: “Sau khi bị những độc vật này cắn qua, trong chốc lát người sẽ hóa thành một vũng máu, tên này được đặt là vì vậy, cố gắng hết sức không tới gần cây, hẳn không có vấn đề gì.”

Hoa Vị Miên giật thót mình, không phải nàng không biết, mà là nghĩ đến có thể chính mình hóa thành một vũng máu… Nhặt cũng không nhặt lên nổi!

“Ngươi trời sinh làm độc vật yêu thích, làm sao cũng sợ như vậy?” Tông Chính Sở cúi đầu hỏi nàng.

Hoa Vị Miên nuốt từng ngụm nước bọt nói: “Nhưng chúng nó đâu có thích các ngươi, ta sợ bị ngộ thương thôi.”

Khóe miệng Vu Bàn Nguyệt giật giật, nói: “Trên người chúng ta sớm có mùi của phấn khu trùng, động vật có tính công kích đã nhượng bộ lui binh từ lâu rồi.”

Hoa Vị Miên xuống từ trên người Tông Chính Sở, phủi phủi quần áo nói: “Ha ha, thật không, vậy chúng ta đi tiếp thôi!

Mấy người tiếp tục đi, không biết Hoa Vị Miên có bị lỗi giác hay không, chung quy nàng cảm giác càng ngày càng lạnh, ôm cánh tay, thấy mấy người kia không lên tiếng, cũng đành coi như không có gì.

“Chính là chỗ này!” Vu Bàn Nguyệt trầm giọng nói.

Đúng lúc này, bóng cây di chuyển nhanh chóng, không đến ba mươi giây, trước mắt đã là một con đường lớn trống trải, chẳng qua dưới tầng tầng lá cây chèn ép, trở nên tĩnh mịch cực kỳ.

“Đây là chuyện gì xảy ra? Hoa Vị Miên dùng ánh mắt hỏi Vu Bàn Nguyệt.

Sắc mặt Vu Bàn Nguyệt ngưng trọng nói: “Đây chính là nơi ta bị vây, đây cũng là trận pháp quan trọng thứ hai của trận pháp này, toàn bộ cây bên cạnh không thể chạm, không cẩn thận sẽ chạm đến cơ quan.”

“Nguy hiểm như vậy?” Hoa Vị Miên hít mũi một cái nói, “Vậy chúng ta đi xem đi!”

Nàng dẫn đầu đi vào, mấy người Tông Chính Sở nhìn nhau, sau đó cùng đi sau lưng nàng.

Cành cây chi chít, trên chạc cây dày đặc còn treo nhện độc, Hoa Vị Miên nổi cả da gà, làm sao những con nhện kia có thể lớn lên thành bộ dạng đức hạnh này, nhìn thật xấu xí!

Càng đi về phía trước, càng ngày đường càng chật hẹp, cành cây cũng càng ngày càng thấp, có lẽ hình dáng cũng chỉ có thể cao hơn đầu Tông Chính Sở mười cm.

Vốn tưởng rằng đường này luôn luôn có chút biến hóa chứ, từ rộng thành hẹp, từ hẹp lại trở thành rộng, lặp lại ba lần, ước chừng tìm một giờ, chân Hoa Vị Miên cũng mềm nhũn, dừng lại xoa chân nói: “Ở đây không ra ngoài được, đi tiếp cũng không có ý nghĩa gì, không bằng đánh một trận, dù sao chỉ cần kiên trì nửa canh giờ, trận pháp có thể tự động giải trừ.”

Đây là tư tưởng người hiện đại điển hình, vậy nên Thanh Dương là người đầu tiên đứng ra phản đối, “Không thể hành động liều lĩnh, ngược lại ngươi không sợ hãi, nhưng với chúng ta phàm là thân thể người, không thể nào để ngươi mò mẫm dày vò.”

Kỳ thực Tông Chính Sở rất tán thành ý kiến của Hoa Vị Miên, nhưng Thanh Dương lại phản đối trước, lúc này hắn cũng không tiện nói gì.

“Hắt xì!” Một cái nhảy mũi của Hoa Vị Miên ân cần đi thẳng về phía mặt Thanh Dương, cuối cùng, dưới biểu tình muốn điên của người nào đó, xoa xoa mũi nói: “Ngượng ngùng, không phải cố ý.”

Lửa giận của Thanh Dương càng sâu, cái dáng vẻ của nàng kia rốt cuộc đang nói xin lỗi sao, rõ ràng giống như bố thí ăn mày, chỉ thiếu chút nữa là nói Thanh Dương không cần cảm tạ!

“Được rồi, Hoa nha đầu, không trêu chọc hắn nữa, nghĩ cách đi ra ngoài đi, thời gian càng dài đối với chúng ta càng bất lợi.” Vu Bàn Nguyệt nói.

Tông Chính Sở gật đầu, nói: “Chúng ta đi tiếp thôi, nhìn xem có sơ hở chỗ nào không.”

Được rồi, Hoa Vị Miên nhún nhún vai, tỏ ý phụ họa vô điều kiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui