Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Bên kia Phó Ninh Tự lấy cổ cầm, ngồi thẳng trong đại điện, nói: “Thần thiếp vô tài, một khúc Nghiễm Lăng Tán nguyện các chư vị cười một tiếng.”

Theo thực tế mà nói, Nghiễm Lăng Tán là bài hát cực kỳ đòi hỏi kỹ thuật, nữ tử thông thường cũng rất ít thích bài hát như vậy. Vậy mà Phó Ninh Tự lại chọn bài hát này, không chỉ hát đến xuất thần nhập hóa (tuyệt vời), mà còn phối với thi ca tự mình nghĩ ra, người xem khen vô cùng nhiệt liệt, trong lòng cũng ân thầm khen ngợi.

Tư Đồ Uyển Ngọc 囧. Vốn nàng muốn cho Phó Ninh Tự làm đệm lót cho mình, không nghĩ tới ngược lại cho nàng ta cơ hội nổi bật, cũng không xem xem mình có mấy lượng chứ. Ở đây còn có phần của nàng, cũng không thể tự lấy đá đập chân mình để người khác tới ném ngọc lấy gạch được?! (ý Tư Đồ Uyển Ngọc nói mình là ngọc còn Phó Ninh Tự là gạch)

Chỉ một khúc, lời ca ngợi bên tai không dứt, Phó Ninh Tự cho Tư Đồ Uyển Ngọc một ánh mắt khiêu khích. Tư Đồ Uyển Ngọc tức giận đến nỗi mặt cũng vặn vẹo theo, lại nghe Thuần Vu Phóng bên cạnh nói: “Ái phi giỏi cầm kỹ*, thưởng!” (* kỹ năng đàn)

Phó Ninh Tự cúi người: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Sau khi nàng ngồi xuống, Thuần Vu Phóng lại nói: “Ái phi đã hiến nghệ, hoàng hậu cũng hiến một khúc chứ?”

Trên mặt Tư Đồ Uyển Ngọc kém chút nữa không nhịn được cười, không thể làm gì khác hơn là siết chặt tay cúi đầu, cố tình khiếm tốn: “Cầm nghệ (tài đánh đàn) của thần thiếp làm sao có thể hơn được muội muội… Nhưng thần thiếp nghe nói tài nghệ tiên tử siêu quần (xuất sắc), hay là cùng Phó muội muội so thì như thế nào?”

Một câu nói lại đập gạch lên người Hoa Vị Miên, thời điểm mọi người đưa ánh mắt đến chỗ nàng, trong miệng nàng đang ngậm thịt kho giành được từ trên đũa Mông Tập. Đảo qua ánh mắt ‘ngã vỡ mắt kính’ của mọi người, lập tức da đầu run lên, nàng chỉ đang suy tư một vấn đề: Nuốt hay là phun?

Phun thì rất tiếc, hay vẫn nuốt vậy!

Vậy nên nàng thong thả ung dung nhai thịt kho trong miệng sau đó nuốt xuống, lại uống một ngụm trà, rồi mới nói: “Thật xin lỗi, ta sẽ không đánh đàn.”

Vẻ mặt Tư Đồ Uyển Ngọc nhăn nhó, ngươi nói những lời này mà phải dùng chăn nệm lâu như vậy sao?! (ý chỉ những hành động của Hoa Vị Miên sau khi Tư Đồ Uyển Ngọc nói xong là làm nền cho câu trả lời của nàng)

“Tiên tử cần gì phải khiêm tốn?” Tư Đồ Uyển Ngọc cong môi cười một tiếng. Thật ra ý nàng muốn nói là Hoa Vị Miên quá kiêu ngạo, khinh thường ra biểu diễn.

Vậy cũng không sao cả, dù sao Hoa Vị Miên nàng kiêu ngạo thành thói, khiến nàng để ý chính là đáy mắt khinh thường của Tư Đồ Uyển Ngọc. Dáng điệu kia, rõ ràng coi nàng không có văn hóa mà!

Đừng nhìn Hoa Vị Miên như vậy, dù gì cũng tốt nghiệp đại học chính quy, dựa vào cái gì để những cổ nhân ngay cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp này xem thường chứ?!

Cầm lấy khăn lau miệng, cười một tiếng ngọt ngào, “Đánh đàn dĩ nhiên ta không sánh bằng quý phi nương nương, chỉ có điều hạng nhất biểu diễn về việc khác thì rất tin tưởng.”

“Tiên tử nói nghe một chút.” Tô Mính Lam ở một bên không giúp.

“Tiết mục biểu diễn này phải hai người hợp tác mới có thể hoàn thành, không biết có may mắn thỉnh hoàng hậu nương nương hoàn thành cùng?” Hoa Vị Miên vô cùng thân sĩ mời.

Sống lưng Tư Đồ Uyển Ngọc lạnh lẽo, một đám mây đen bay trên đỉnh đầu: Xong rồi, Hoa Vị Miên muốn chỉnh mình!

Vậy mà lời cự tuyệt còn chưa nói ra, Thuần Vu Phóng đã giành trước một bước: “Đã như vậy, hoàng hậu cứ đi đi, cũng để trẫm khai mở nhãn giới*.” (* mở rộng tầm mắt)

“Thần thiếp tuân chỉ.” Tư Đồ Uyển Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười đi xuống, chân cũng run rẩy. Lần trước Hoa Vị Miên suýt nữa hủy dung của nàng, lần này nàng ta lại muốn làm gì…?

Hoa Vị Miên gọi thái giám tới nói nhỏ mấy câu, sau đó cười tủm tỉm: “Chờ cung nhân cầm đạo cụ đến, là có thể bắt đầu. Chắc hẳn hoàng hậu nương nương cũng mong đợi!”

Khóe miệng Tư Đồ Uyển Ngọc giật giật, run rẩy nói: “Đúng vậy…”

Công cụ được mang tới, một vòng tròn lớn, mấy thái giám thỉnh Tư Đồ Uyển Ngọc đi lên, sau đó cột chắc tay chân, lại giao cho Hoa Vị Miên một khối lụa gấm.

Đôi môi Tư Đồ Uyển Ngọc trắng bạch không còn chút máu, run rẩy hỏi: “Ngươi muốn… muốn làm gì?”

Hoa Vị Miên cười cười, vẫy vẫy tay, thái giám bên cạnh bưng đến một cái mâm, mặt trên đặt mười mấy thanh phi đao sáng chói, cầm một thanh lên, còn cố ý sờ sờ, lớn tiếng nói: “Thật sắc bén!”

“Hoàng hậu nương nương, sở trường nhất của ta chính là che mặt phi đao, hôm nay nhất định để ngươi mở rộng tầm mắt.”

Khuôn mặt Tư Đồ Uyển Ngọc đầy phẫn nộ, lỡ miệng nói: “Che mặt?!” Nói thẳng là muốn mạng nàng luôn đi?!

“Hoàng thượng, thần thấy như vậy không ổn, vạn nhất đả thương hoàng hậu nương nương…” Lúc này Tư Đồ Đốc đứng ra nói giúp nữ nhi.

“Yên tâm, trước kia ta đã lấy heo mẹ luyện qua rồi, tuyệt đối không có việc gì.” Hoa Vị Miên bảo đảm.

Mọi người ngoại trừ Tư Đồ Đốc và Tư Đồ Uyển Ngọc thì đều hé miệng cười trộm.

Râu Tư Đồ Đốc run lên, lạnh lùng nói: “Mẫu nhi một nước há có thể so sánh với súc sinh, Hoa tiên tử đây là xem thường Đại Ân quốc sao?”

“Đâu có chứ,” Hoa Vị Miên lắc lắc phi đao, giảo hoạt nói: “Ngươi hỏi ta phải nói sao, vừa nãy ta đâu có nói nữ nhi của ngài là heo mẹ đâu, đây là chính ngài nói.”

“Ngươi…!” Tư Đồ Đốc hơi kém không giữ được thể diện muốn đi lên dạy dỗ người.

“Tư Đồ ái khanh,” Thuần Vu Phóng nói chuyện, “Tiên tử chính là tiên nhân, lại là công thần của Đại Ân, bất kể thế nào cũng sẽ không làm tổn thương một sợi lông nào của hoàng hậu. Trẫm ở đây làm chứng, nếu hoàng hậu của trẫm tổn thương dù chỉ một chút, tất nhiên tiên tử sẽ cùng bồi gấp đôi, ý ngươi thế nào?”

Hoa Vị Miên đưa mắt cười như không cười mà nhìn hắn, việc này ngươi tính được lắm, vừa chặn miệng Tư Đồ Đốc, cho Tư Đồ Uyển Ngọc một cảnh cáo, đồng thời lại lại ngáng chân mình, nếu mình hơi lơ là đả thương Tư Đồ Uyển Ngọc, cắt nàng một đao thì phải nhận hai đao. Một mũi tên hạ hai con chim, Thuần Vu Phóng, việc này ngươi cũng quá có lời rồi!

“Hay là như thế này đi, ta cũng đánh cược cùng hoàng thượng, nếu ta đả thương hoàng hậu nương nương chút nào là ta thua, dĩ nhiên kết quả là phải bồi lại gấp đôi, còn die nda nl equ ydonn nếu ta không thương tổn đến hoàng hậu nương nương thì ta thắng, ta thắng, đương nhiên hoàng thượng cũng nên tỏ lòng chút, ngài cũng biết ở nhà ta còn nuôi nhi tử, tiêu xài quá nhiều, hay là hoàng thượng lấy mười vạn lượng bạc trắng làm tiền cược đi!”

Hoa Vị Miên rất mặt dày mà cười, mặt các thái giám đại thần trên dưới ở đây đều trắng một nửa, dám cò kè mặc cả với hoàng thượng, vừa mở miệng đã nói nhiều tiền như vậy, nàng đem quốc khố này làm nhà nàng à?!

Thuần Vu Phóng sao lại không biết tính toán của Hoa Vị Miên được chứ, lập tức nói ngay: “Tiên tử có võ nghệ siêu quần,vậy thì chẳng phải trẫm bị thua thiệt sao? Hay là ngược lại, nếu hoàng hậu không bị tổn hại chút nào thì chính là ta thắng, tiên tử chỉ cần giải một nan đề cho trẫm là được, nếu hoàng hậu bị tổn thương, vậy chính là tiên tử thắng, hiển nhiên trẫm sẽ bỏ ra mười vạn lượng bạc trắng kia.” Mà ngươi đương nhiên cũng phải bồi gấp đôi… Tuyệt đối Hoa Vị Miên sẽ không vì thắng mười vạn lượng bạc của hắn mà cho Tư Đồ Uyển Ngọc một đao, dù sao đây cũng là chuyện chịu hai đao, vậy thì kết quả chỉ có một, chính là hắn thắng!

Thuần Vu Phóng cười như hồ ly, hiển nhiên Hoa Vị Miên hiểu tính toán của hắn. Người ngồi nơi này sợ là không ai không biết, nếu xem cuộc vui, vậy khẳng định phải trả tiền, vì vậy nàng chuyển sang mọi người nói: “Hay là đại gia cũng tới so thắng thua đi, lên giá một ngàn lượng, đánh cuộc xem ta và hoàng thượng người nào sẽ thắng?”

“Càn rỡ, triều đình há lại là nơi ngươi tụ tập đánh cuộc!” Tư Đồ Đốc thấy nữ nhi của mình thành tiền đặt cược vô ích, mặt cũng tối lại!

Hoa Vị Miên hết sức vô tội nói: “Vừa rồi hoàng thượng cũng tham dự, ngươi nói như vậy chẳng phải là đang chỉ trích hoàng thượng sao?”

Tư Đồ Đốc ngay tức khắc quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Hoàng thượng, thần không có ý này.”

Tâm tình Thuần Vu Phóng đang tốt nên cũng không so đo với hắn, chỉ nói: “Được rồi, lần này chúng ái khanh có thể thử!”

Cuộc đánh cược phi đao. Quy củ đặt cược rất đơn giản, trong hai người ai thắng thì lấy tiền của người thua, tiền của bên đặt cược thua người khác thì nộp vào quốc khố.

Xét thấy hoàng đế là trời, cho nên đại thần trong triều đình trừ Tông Chính Sở và Mông Tập ra còn đâu thì đều đặt Thuần Vu Phóng thắng. Tô Mính Lam đặt Thuần Vu Phóng thắng, Văn Nhân Giác đặt Hoa Vị Miên thắng.

Hoa Vị Miên nhìn đống ngân phiếu vô cùng cao bên chỗ Thuần Vu Phóng, mặt cũng cười đến co giật rồi. Một lát nữa đống ngân phiếu kia sẽ thuộc về nàng!

Đặt cược xong, vậy nên Hoa Vị Miên lên đài biểu diễn. Vòng tròn chuyển động, Tư Đồ Uyển Ngọc hoa mắt váng đầu nhìn người cầm phi đao, nước mắt cũng đã rơi mạnh ra.

Hoa Vị Miên bịt kín mắt, phi đao ném ra vun vút, mười mấy thanh phi đao trong nháy mắt cũng đã ném xong.

Tư Đồ Uyển Ngọc trợn to mắt nhìn hai bên trái phải một hàng đao ngân quang* lóng lánh, thế này mới bị hù dọa hôn mê bất tỉnh. (*ánh sáng bạc)

Thái giám tra xét từng phi đao, cuối cùng bẩm báo cho Thuần Vu Phóng: “Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không bị tổn thương gì.”

Thuần Vu Phóng cười cười gật đầu, nhìn Hoa Vị Miên: “Tiên tử nghĩ sao?”

Hoa Vị Miên đã tính trước mọi việc rồi nên tiêu sái đến bên người Tư Đồ Uyển Ngọc, chỉ chỉ cây đao bên tai nàng, nói: “Thấy rõ ràng, nơi này cắt đứt một sợi tóc của hoàng hậu nương nương!”

Mặt Thuần Vu Phóng biến sắc, nháy mắt cho tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất. Tiểu thái giám lập tức lau mồ hôi nhìn qua, vậy mà vừa nhìn, chân cũng mềm nhũn, thật sự có một sợi tóc bị chặt đứt khảm trong khe hở cây gỗ!

“Sao rồi?” Thuần Vu Phóng nhướng mày.

Tiểu thái giám “bụp” một tiếng quỳ trên mặt đất, từng trận mồ hôi lạnh đuổi nhau, lắp bắp nói: “Hồi… Hồi hoàng thượng… Hoàng hậu nương nương… Thật sự bị chặt đứt một sợi tóc!”

Tiểu thái giám nói xong liên tục dập đầu trên mặt đất, sợ bị Thuần Vu Phóng giận chó đánh mèo.

Thuần Vu Phóng ‘niềm nở’ nhìn Hoa Vị Miên, lúc lâu cũng không nói lời nào.

Vậy mà Hoa Vị Miên lại hít thở vô cùng ổn định, mặc kệ Thuần Vu Phóng quá mức tiểu nhân, ít nhất hắn cũng là vua một nước, chắc chắn sẽ không ở trước mặt các quốc gia khác làm ra chuyện ngược với lời nói của mình.

Quả nhiên, sau cùng Thuần Vu Phóng biến ảo d đ lê quyy donn thành dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, “Tiên tử thật cao minh, trẫm thua.” Ngay sau đó cất tiếng cười to.

Nụ cười này, khiến quần thần không biết làm sao, rối rít cúi đầu lau mồ hôi lạnh, chỉ sợ Thuần Vu Phóng không vừa mắt lấy làm chỗ trút giận.

Hoa Vị Miên rút một sợi tóc trên đầu, “xẹt, xẹt” cắt thành ba đoạn, nói: “Ta rất giữ chữ tín.”

Mọi người lảo đảo, có người được tiện nghi còn khoe mẽ như vậy sao?!

Hoa Vị Miên hé miệng cười một tiếng, dĩ nhiên được tiện nghi phải khoe ra, nếu không ai biết ngươi được tiện nghi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui