Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

“Báo!” Vệ Hổ cùng một thị vệ khác vội vã đi tới.

Hai người đi tới bên cạnh Tông Chính Sở cùng Chung Minh, nhỏ giọng nói gì đó, Tông Chính Sở không có thay đổi gì, Chung Minh lại vỗ bàn, giận đến mức râu ria trên dưới rung động, lgấp gáp hướng Tông Chính Sở chắp tay bồi tội, “Tông Chính tướng quân, tại hạ vô phương quản giáo, cũng nên đi xử lý chuyện này!”

Tông Chính Sở giơ tay ngăn hắn lại, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định xử lý thế nào?”

“Có chuyện gì xảy ra?” Hoa Vị Miên nhìn hai người suy đoán, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Chung Minh vẻ mặt lúng túng, càng nhiều hơn là tức giận, bực bội nói: “Tướng sĩ thủ thành ở cửa thành xung đột với binh lính của Tông Chính tướng quân.”

Một bên ngoài thành một bên trong thành, như thế nào lại xung đột?

“Chỉ vì mấy xe rau quả kia.” Tông Chính Sở giải thích nghi hoặc của nàng.

“Chính là vì mấy xe rau cải trắng kia?!” Hoa Vị Miên giật mình nói, việc này cũng quá nhỏ nhặt đi!

“Nói ra thật xấu hổ, những thứ rau quả kia vốn là đưa đến cho tiên tử, nhưng lại bị tướng sĩ thủ thành khấu trừ. . . . . . . .”

“Vu Lam thành vốn phồn thịnh, các tướng sĩ sao lại vì mấy xe rau quả mà mâu thuẫn?” Hoa Vị Miên nghi ngờ.

“Kỳ thực, triều đình đã ba năm không phát lương bổng, các tướng sĩ đều được dân chúng trong thành nuôi, nhưng dù sao cũng có hạn, cho nên các tướng sĩ. . . . . . .” Chung Minh nói đến đây cuối cùng không đành lòng nói thêm gì nữa.

Trong lòng Hoa Vị Miên nhất thời nổi lên một loại tư vị, trong ngực hỏa khí bừng bừng, nói: “Đưa ta đi xem một chút.”

Ba người tới cửa thành, hai bên đang bất phân thắng bại, bên của Tông Chính Sở là phó tướng Quách Cương Chính, bên của Chung Minh là kỵ đốc Từ Tiếu Bắc, bên cạnh cửa thành là mấy xe cải trắng, người hai bên giằng co, không ai nhường ai.

“Còn ra thể thống gì!” Chung Minh gào to, “Các ngươi muốn cãi quân lệnh?!”

Từ Tiếu Bắc không phục, “Đây là rau của dân chúng trong thành ta, các tướng sĩ thủ thành cũng hiếm khi được ăn một bữa, tại sao phải cho bọn hắn toàn bộ?!”

Khó có thể trách, trong chiến tranh, ngay cả đồ ăn của binh lính cũng phải chắp tay đưa cho người ta, đối với người ôm tư tưởng trung quân xác thực rất khó tiếp nhận.

“Uông Quân, toàn bộ xử trí theo quân pháp!” Chung Minh giận không kiềm chế được.

“Việc này. . . . . .” Uông Quân nhất thời khó xử, các tướng sĩ có suy nghĩ khác, nếu mạnh mẽ ngăn lại, sợ rằng sẽ phản hiệu quả.

Chung Minh đang định nói, Tông Chính Sở lại đứng trước mặt hắn, mặt không biểu tình nhìn Quách Cương Chính: “Có chuyện gì xảy ra?”

Quách Cương Chính dĩ nhiên biết tính khí của Tông Chính Sở, cũng không dám lỗ mãng, lập tức chắp tay cúi đầu đáp: “Tiên tử phân phó đưa rau quả đến, các tướng sĩ đều đang chờ đợi, nhưng lại bị giữ lại ở cửa thành, cho nên mạt tướng tới tra xét. . . . . .” Quan trọng là món ăn này là phần thưởng của tiên tử, có ai không muốn hưởng tiên khí chứ!

Hoa Vị Miên nghĩ thầm, nói đi nói lại rốt cuộc cũng là vì mấy món ăn nàng đưa tới. . . . . .

“Được rồi, bổn tiên tử đã biết.” Hoa Vị Miên vỗ tay một cái, quay đầu nhìn Tông Chính Sở cùng Chung Minh: “Chuyện này để ta xử lý, hai vị không có ý kiến chứ?”

Chung Minh vội nói: “Tiên tử tùy ý phân phó.”

Tông Chính Sở cũng nhẹ gật đầu.

Hoa Vị Miên gọi Vệ Hổ tới, thấp giọng nói mấy câu, vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn có thể rời đi, lại phân phó người xếp đám người tham gia gây chuyện thành một hàng, mỗi bên có hai ba mươi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui