Nương Tử Cười

Ngày hôm sau, không biết bởi vì sao, dù thế nào thì thím Tào cũng không chịu để cho nàng làm việc, chỉ vui vẻ để cho nàng ở chung một chỗ cùng Viên Phú Cảnh, đây chẳng phải là vụng trộm tác hợp. An Nhược Hảo âm thầm buồn bực, buổi chiều, nàng không đi ra bờ sông, tự mình chuyển một cái ghế vào trong rừng trúc nằm dưỡng thần, xiêm áo của Vương Tú Lệ cùng Chân lưu manh đã sớm không còn ở đây.

Nàng nhìn ánh mặt trời rơi vãi xuống từ khe hở lá trúc, lưu lại bóng dáng loang lổ trên mặt đất, thời gian giống như cũng dừng lại. Gió nhẹ nhàng thổi qua, lướt qua gò má nàng, mang theo hương vị trong veo của chuối tây giữa trưa mùa hè.

Nàng từ từ tiến vào mộng đẹp, giống như trở về khi đó. Nàng ngồi trong vườn hoa nhìn cả vườn hồng, hồng như màu máu, nhiệt liệt mà không bị cản trở. Gió thổi qua tai, mang đến lời tâm tình của Lý Đường Ca.

Nàng không nghe rõ hắn đang nói gì, nàng chỉ biết mình mắc cỡ vùi đầu vào trong ngực hắn. Nụ hôn của hắn cũng tinh tế lqd rơi xuống, hắn rất để tâm hôn đến tỉ mỉ chu đáo, kiên nhẫn liếm láp hình dáng đôi môi ngọt ngào của nàng, sau đó mới chậm rãi cạy hàm răng của nàng ra. Lưỡi của hắn dây dưa cùng cái lưỡi thơm tho của nàng, nàng tránh né hắn liền đuổi bắt, nàng đáp lại hắn liền hôn đến nóng bỏng. Trong môi hắn mang theo hương vị bắp trong veo, hả? Rõ ràng vừa rồi hắn uống cà phê, sao lại có thể có hương vị bắp?

An Nhược Hảo đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh đang phủ lên người nàng, mà nàng lại đang răng môi triền miên cùng hắn. Không phải Đường Ca sao? Sao lại là hắn! Nàng mạnh mẽ đẩy Viên Phú Cảnh ra, tức giận nhìn hắn.

Viên Phú Cảnh bất ngờ bị nàng đẩy ra ngồi trên mặt đất, tay va vào đá mất một mảnh da, nhưng không tức giận, chỉ kêu một tiếng: “Tiếu Nhan.”

“Viên Phú Cảnh ngươi!” An Nhược Hảo chỉ hắn, “Ngươi là kẻ tiểu nhân!”

“Ta…”

“Uổng công ngươi là kẻ đọc sách, lại có thể thừa dịp người ta không phòng bị, lại có thể hôn trộm ta!”

“Ta…” Viên Phú Cảnh tự biết mình đuối lý, bị nàng nói đến không thốt ra lời.

Trừ mắng mỏ hắn mấy câu cho hả giận, dieendaanleequuydonn An Nhược Hảo cũng không thể làm gì khác, nhớ tới giấc mộng đẹp bị cắt đứt liền buồn bực đến cực điểm, đứng dậy bịch bịch bịch đi thẳng.

Viên Phú Cảnh nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, sờ sờ cánh môi, hài lòng cười: mùi vị không tệ.

“Tiếu Nhan, sao vậy?” Cho đến lúc ăn cơm tối, An Nhược Hảo vẫn không thể tự kiềm chế phiền muộn vì mộng đẹp bị cắt đứt, Lăng Canh Tân thấy vẻ mặt buồn bực hiếm có của nàng.

“Không có việc gì.” An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân không tin, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, “Lúc nào sửa xong cầu?”

“Ngày kia.”

“Ừhm, vậy lúc nào bán dưa hấu?”

“Sau khi sửa xong hai ngày thì đi thu hoạch rồi bán.”

“Ừhm.” An Nhược Hảo hỏi xong liền tán gẫu câu được câu không, Lăng Canh Tân cũng tán gẫu theo nàng câu được câu không.

Thật đúng là người nhiều lực lượng lớn, dưới sự hợp lực của người Trần Gia Bình và thôn Thuấn Thủy cầu cong lqd bằng đá dài hai mươi mấy thước đã sửa xong trong thời gian chưa đầy sáu ngày.

“Tiếu Nhan, muội ngủ thêm một lát, nhị ca sẽ trở lại rất nhanh.” Lăng Canh Tân vừa mặc quần áo vừa ngăn trở An Nhược Hảo nghe thấy tiếng động định đứng dậy.

“Muội cũng muốn đi thu hoạch dưa hấu.” An Nhược Hảo biết Lăng Canh Tân sợ nàng mệt mỏi, nàng cũng không phải người hết ăn lại nằm, hơn nữa một mình Lăng Canh Tân thu hoạch dưa hấu nhiều như vậy cũng mệt mỏi, có nàng ở đây, tuy không làm ít công to, dầu gì cũng có thể tiết kiệm giùm hắn chút sức lực. Nàng nghe thấy hắn lặng lẽ rời giường cũng dậy theo, nói chuyện vẫn mơ hồ.

Lăng Canh Tân không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là đợi nàng rửa mặt chải đầu xong rồi mang theo nàng đi. Lúc này trời vẫn còn tờ mờ sáng, hôm nay Lăng Canh Tân ngược lại kéo một chiếc xe rất lớn lên núi. An Nhược Hảo ngồi trên xe mặc cho hắn lôi kéo.

Dưa hấu quả thật đã chín, An Nhược Hảo cầm dao bổ một trái, thịt đỏ thật nhiều, hương vị nước dưa ngọt ngào.

“Điểm tâm còn chưa ăn, ăn chút dưa lấp bao tử đi.” Lăng Canh Tân thúc giục An Nhược Hảo ăn dưa, mình thì cắt cuống dưa, xếp từng trái một lên xe đẩy.

An Nhược Hảo tham ăn, trước ăn hết nửa trái dưa rồi mới đi hỗ trợ.

Lúc trên xe kéo xếp đầy dưa hấu, đã là canh ba giờ Mẹo rồi, mùa hè trời sáng sớm, cho nên chờ đến khi bọn họ xuống núi, ông mặt trời đã lên từ chân núi. Nhà Vương bà tử cũng bán dưa hấu, nhìn dưa hấu lqd của bọn họ rõ ràng tốt hơn so với của mình, miệng khẽ khen mấy câu. Lăng Canh Tân khiêm tốn trả lại mấy câu sau không nói tiếp nữa, người hai nhà một trước một sau đẩy xe, đi về phía trấn Cổ Nhạc.

An Nhược Hảo nghiền ngẫm sắc mặt của người Vương gia, lại nhìn Vương Tú Lệ, giống như chưa hề có gì xảy ra, nàng còn tưởng rằng mấy ngày này sẽ thấy nàng ta cùng Chân lưu manh quang minh chính đại ở chung một chỗ.

Chờ đến lúc đi được nửa đường, sau lưng vang lên âm thanh của xe ngựa. Bọn họ quay đầu lại liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh ngồi trên xe ngựa, Viên đại gia hét lớn ngựa đi chậm một chút, vừa chào hỏi với bọn họ.

Viên Phú Cảnh không chào hỏi bọn họ, chỉ cười nhìn An Nhược Hảo, An Nhược Hảo tức giận quay đi không nhìn hắn, mắng tiểu nhân ở trong lòng.

“Lại đưa thiếu gia đi học ở trấn trên!” Vương đại gia biết rõ còn hỏi, còn tôn xưng Viên Phú Cảnh là thiếu gia.

Viên đại gia nghe hắn gọi thiếu gia, rõ ràng rất hưởng thụ: “Đúng vậy, mấy ngày trước vì cầu gẫy làm trễ nải, dieendaanleequuydonn chuyến đi này còn mong Liễu tiên sinh không trách cứ mới tốt.”

“Sao có thể chứ, Liễu tiên sinh ngài ấy biết thiếu gia là người chăm chỉ, nếu không phải vì chuyện cầu gẫy đã đến học đường đọc sách rồi.” Vương bà tử cũng nói vài lời tâng bốc.

“Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh đột nhiên gọi nàng, nhưng không biết An Nhược Hảo đang suy nghĩ gì, lại không nghe thấy, đành phải xấu hổ gọi thêm một tiếng, “Tiếu Nhan.”

“Tiếu Nhan, gọi ngươi đấy.” Vương Tú Lệ chọc chọc nàng, lúc này An Nhược Hảo mới hồi phục tinh thần.

“A, chuyện gì?”

“Lát nữa nhớ đến thư trai chơi một chút.”

“Hả?” An Nhược Hảo phản ứng kịp đây là muốn mời nàng tới xem cảnh người đọc sách đó. “Ừhm.”

“Viên đại gia nhanh đánh xe đi, đừng chậm trễ thời gian.” Lăng Canh Tân thúc giục.

“Được rồi, các ngươi cũng đi nhanh.” Viên đại gia vung roi, con ngựa kia liền tung chân, bay lên một trận bụi đất.

Mấy người đang ở chỗ né bụi đất, mới tiếp tục lên đường.

Đến trấn trên, Vương bà tử kéo lqd xe ra chợ, Lăng Canh Tân lại kéo xe vào trong một con hẻm.

“Nhị ca, chúng ta không bán ở chợ sao?”

“Ừ, nửa tháng trước đã nói qua với nhà dượng, trước đưa nửa xe đến nhà hắn.”

“Vậy, còn tiền thì sao?”

“Đương nhiên cho, mỗi lần dì sẽ cho thêm chút tiền.”

“Dì ở đâu?”

“Ở Ngô phủ phía trước, dượng có tiếng là tài chủ ở trấn Cổ Nhạc, gọi là Ngô Phong Thuận.”

“À.”

Lăng Canh Tân cười rồi kéo nửa xe đến cửa sau Ngô gia, hắn gõ vòng cửa, bên trong liền có người tới mở cửa.

“Ái chà, nhị ca đến rồi, vừa rồi lqd phu nhân còn nhắc tới, nói vì lũ lụt cầu của các ngươi bị gẫy, không biết năm nay có kịp ăn dưa hấu không.”

“Trần đại thúc, không phải ta đã đưa tới sao?”

“Ngươi nghỉ một lát, ta kêu mấy tên tiểu tử tới chuyển dưa hấu.”

“Được.” Lăng Canh Tân cùng An Nhược Hảo liền đứng ở một bên, nhìn mấy gã sai vặt chuyển dưa hấu đến hầm băng.

An Nhược Hảo cũng kinh ngạc không thôi, nhìn tư thái này, đây là nhà người phú quý, dì gả cho người giàu, huynh muội bọn họ lại ở trong thôn trang nhỏ. Hơn nữa, nhìn cách cư xử của bọn hắn, chính là coi bọn họ như người làm, xem ra cũng chỉ là một đám xu lợi.

“Trần đại thúc, biểu đệ từ trong kinh đã trở lại chưa?”

“Quay trở lại rồi, mấy ngày nay vẫn luôn chơi ở bên ngoài, đi một chuyến lên kinh thành ngược lại giao trái tim cho nơi hoang dã rồi.” Đột nhiên Trần đại thúc giống như phát hiện một vùng đất mới nhìn thấy An Nhược Hảo đang đứng sau Lăng Canh Tân, “Đây không phải là a Sửu sao?”

“Dạ, nhưng bây giờ a Sửu không ngốc rồi, đổi lại gọi là Tiếu Nhan.”

“À, khó trách nhìn xinh đẹp, mắt chớp chớp còn sáng hơn sao đó.”

Lăng Canh Tân quay đầu nhìn An Nhược Hảo được khen ngợi mà hơi xấu hổ, khiêm tốn nói: “Đại thúc quá khen.”

Trần đại thúc xem mọi người lqd chuyển xong dưa hấu, đưa cho Lăng Canh Tân hai xâu tiền: “Đây là phu nhân cho, dặn dò ngươi để dành cưới vợ đấy.”

“Vâng” Lăng Canh Tân thu tiền, lấy ra mười đồng tiền, quay lưng giấu kỹ những đồng khác, liền mang theo An Nhược Hảo đi.

“Nhị ca, dưa hấu kia nếu bán trong chợ thì được bao nhiêu tiền vậy?”

“Lúc bán trong chợ mấy năm trước, có thể bán được một xâu tiền, mấy năm nay giá thị trường thay đổi, nhị ca cũng không biết.” Lăng Canh Tân lắc lắc đầu.

“Chẳng lẽ mấy năm nay nhị ca không bán dưa trong chợ?”

“Ừ, dưa hấu thu được đều cung cấp cho gia đình giàu có ở trấn trên, còn dư lại nửa xe thì lúc này phải đưa đến Liễu gia phía Tây trấn.”

Thì ra dưa hấu của Lăng Canh Tân còn là cung cấp đặc biệt, An Nhược Hảo vui mừng thầm, khó trách Vương bà tử không ghen tỵ, đó là hâm mộ đấy.

Đến phía Tây trấn, An Nhược Hảo lqd liền phát hiện nơi này hoàn toàn không giống phía Đông trấn Cổ Nhạc, nơi này tràn ngập hơi thở Nho học, ngay cả cửa hàng cũng có vẻ quân tử, hoàn toàn không giống bộ dáng nhà giàu mới nổi như phía Đông.

“Đến Liễu gia.” Lúc này không phải đi cửa sau, mà là đi cửa trước, Lăng Canh Tân còn chưa đi lên gõ cửa, cửa hông đã mở ra.

“Ôi chao, nhị ca đã tới, tiểu thư đang nhớ đấy, thúc giục lão bà tử ra ngoài nhìn, vừa khéo lúc dưa hấu đưa đến.” Ra ngoài là một bà lão, tiến lên gõ nhẹ dưa hấu, “Ừ, dưa hấu này tốt, bảo đảm vừa đỏ lại ngọt.”

“Đại nương nhanh chóng tìm người mang vào đi, đừng để cho mặt trời phơi nóng.”

“Ôi, hôm nay gã sai vặt trong phủ đã bị phái ra ngoài, có thể phải phiền nhị ca mang vào.”

“Như vậy, cũng được.” Lăng Canh Tân lqd cũng không làm khó, ôm lấy ba trái dưa hấu rồi theo ma ma này vào cửa, An Nhược Hảo cũng ôm hai trái dưa hấu theo sau.

Vào trong phủ, An Nhược Hảo đánh giá chung quanh, cầu nhỏ qua suối, núi giả đá đặc biệt, lại còn có trồng vài loại hoa cỏ quý hiếm.

“Bà vú, dưa đã tới?” Người ở bên trong nghe được tiếng động liền mở màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhô đầu ra hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui