Nương Tử Cười

“Tú Lệ tỷ sinh hài tử trước, đừng nói những điều không có.”

“Không, ta nhất định phải nói.” Tú Lệ lại không chịu, “Lưu manh hắn nghe nhị ca, nhưng mà biết sự tình quấy phá này sẽ rơi đầu…”

“Cái gì sẽ rơi đầu?”

“Ta biết rõ ngươi và nhị ca đều là người tốt, nhưng Lăng thúc thật sự là, lúc này còn kéo theo ca ca ta, muốn chết lần này đúng là cả thôn Thuấn Thủy đều chết chung một chỗ rồi.”

“Có ý gì?” An Nhược Hảo nghe nàng ta cứ nói chết với chết, trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng nghe nửa ngày vẫn không hiểu.

“Tú Lệ, dùng sức, hài tử ra ngoài được nửa cái đầu rồi, dùng sức, dùng sức, đừng kẹp đầu nhi tử thành hỏng!” Nương Chân lưu manh nhìn tôn tử lộ ra nửa cái đầu rồi bất động, vô cùng sốt ruột.

“Tú Lệ tỷ, tỷ không cần lo lắng những chuyện này, ta và nhị ca sẽ nghĩ cách, trước tiên sinh hài tử ra đã, được chứ?”

“Ừ.” Tú Lệ nghe nàng cho lời chắc chắn, gật đầu, chuyên tâm dùng sức.

An Nhược Hảo vẫn nắm tay nàng ta khuyến khích nàng ta, nhưng trong lòng buồn bực rốt cuộc nhị ca và phụ thân đã làm gì, rốt cuộc trấn trên đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì?

“Nhị ca nhanh chóng trốn vào đi, nhanh lên.” Đột nhiên Chân lưu manh đẩy Lăng Canh Tân vào, An Nhược Hảo còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy chung vào giấu dưới hầm.

“Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Lăng Canh Tân còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy phía trên có giọng nói của Chân lưu manh: “Quan gia, thê tử tôi sinh hài tử, chỗ xúi quẩy như vậy cũng không cần lục soát chứ.”

“Hừ, phản đồ bậc này, nhất định sẽ liên lụy cửu tộc, nhà ai dám chứa chấp tội phạm, chết!”

“Dạ dạ dạ, quan sai đại gia còn không biết lưu manh tôi sao, tôi sợ chết nhất, hơn nữa bây giờ thê tử đang sinh hài tử.” An Nhược Hảo dienldquyd nghe được Chân lưu manh ăn nói khép nép không biết có cảm xúc gì.

“Hừ, coi như ngươi thức thời, nhưng một chút như vậy còn không đủ để đại gia ta nhét kẽ răng đấy.” Xem ra Chân lưu manh đã cho chỗ tốt.

“Đại gia, ta chỉ có chút vậy thôi, thu nhận đi.”

“Oa!”

“Cám ơn trời đất, mẫu tử bình an.” Nương Chân lưu manh ôm tôn nhi đầy máu, thở phào nhẹ nhõm.

Tú Lệ nhìn đứa bé gầy yếu một cái qua rèm, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

“Hừ --” quan sai cầm đầu khinh thường phun tức giận ra từ trong lỗ mũi, đến nơi khác lục lọi rồi.

“Nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Nhan Nhan, đợi lát nữa sẽ nói chuyện này cho nàng, nhưng núp ở chỗ Chân lưu manh sẽ liên lụy đến hắn, chúng ta trốn đi nơi khác trước.” Lăng Canh Tân nói xong liền kéo nàng ra khỏi hầm.

“Nhị ca, bọn họ đi về phía Trần Gia Bình rồi, hay là cứ tránh ở chỗ của ta một chút.” Chân lưu manh nhìn hai người chui ra khỏi hầm, vội vàng ngăn lại.

“Bây giờ ngươi đã làm phụ thân hài tử rồi, phải vì thê tử ngươi, lo lắng phụ mẫu, không thể liên lụy ngươi, ta và Tiếu Nhan phải đi.” Lăng Canh Tân nói như đinh chém sắt.

“Ta tin tưởng chuyện này không đơn giản như vậy, cũng không biết rốt cuộc ai giở trò quỷ sau lưng, cho dù Lăng thúc không phải người Đại Lương, thúc ấy cũng sẽ không hại người thôn Thuấn Thủy, huống chi ngươi và Tiếu Nhan còn tồn tại, làm vậy không khỏi thật sự lo lắng.” Lưu manh nói.

“Ta cũng tin tưởng phụ thân ta sẽ không làm chuyện như vậy, từ chín tuổi ta đã lớn lên ở thôn Thuấn Thủy, phụ thân biết tình cảm của ta với nơi này. Nhưng bây giờ, vốn không có ai nghe ta giải thích, huống chi có một nhóm người tới vì Tiếu Nhan, ta phải mang nàng ấy tránh đi, ngươi không dính vào chuyện này, về sau cũng không cần có liên quan gì với chúng ta. Một khi gặp chuyện không may, cứ đẩy toàn bộ lênngười chúng ta cũng được, bảo trọng.” Lăng Canh Tân vỗ vai hắn, kéo An Nhược Hảo đi ra từ cửa sau.

“Nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đợi lát nữa nói cho nàng.” Lăng Canh Tân kéo nàng đi qua cánh rừng dày đặc trên núi kia, lội qua mấy dòng suối.

“Đây là chỗ nào?” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân gạt cỏ dại chỗ đất trũng trên sườn núi, nàng cũng đưa tay gạt. Chỉ chốc lát sau, trước mắt hiện ra một thạch động cao cỡ nửa người.

“Đến đây, vào đi.” Lăng Canh Tân kéo nàng trốn vào, lại dùng cỏ dại khép lại trước động.

“Nhị ca?”

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên ôm lấy nàng, sức lực lớn kinh người.

“Chàng làm sao vậy?” An Nhược Hảo xoay người ôm lấy eo hắn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo lo lắng.

“Ta vẫn gạt nàng, cho rằng ta có thể xử lý tốt, ta cho rằng sẽ không có chuyện gì, xin lỗi.” Lăng Canh Tân đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, giọng nói run rẩy.

“Chàng từ từ nói, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng gánh chịu, chúng ta là phu thê. Phu thê đồng tâm dienanlequdyn không có chuyện gì không thể giải quyết, không phải sao?”

“Nhan Nhan, chuyện lần này quá nghiêm trọng.”

“Chàng nói đi, dù là gì, ta đều có thể chịu đựng.”

“Phụ thân chúng ta không phải người Đại Lương, phụ thân là người Tấn Bình.”

“Ừ.” Trong khái niệm của An Nhược Hảo, thiên hạ đại đồng, người không cùng quốc gia không phải chuyện gì đáng ngại.

“Tuy nói phụ thân đi biên giới đánh giặc, nhưng phụ thân không có ý giúp bất kỳ bên nào. Hơn nữa bởi vì phụ thân đã từng có chút giao tình với hoàng đế Đại Lương, quan hệ với Tấn Bình cũng không nông cạn, cho nên vẫn âm thầm hòa giải, hy vọng hai bên có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, đáng tiếc người làm rối loạn ở giữa rất nhiều. Bây giờ, lòng tốt của phụ thân trở thành lòng lang dạ sói, huyên náo trong ngoài không được lòng người, cho dù là Đại Lương hay Tấn Bình đều đang thử dò xét phụ thân.”

“Vậy bây giờ phụ thân đang ở đó?”

“Bây giờ chắc phụ thân đang ở đại doanh Tấn Bình, nghe nói hoàng đế Tấn Bình tín nhiệm phụ thân làm phó soái lần nữa. Ta đã biết trước phụ thân lợi hại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, phụ thân lợi hại đến mức này, phụ thân có thể khiến hai phe phân cao thấp vì người, hơn nữa hoàng đế Tấn Bình tương đối nể trọng phụ thân.”

An Nhược Hảo nghe hắn nói chuyện hỗn loạn, nhưng vẫn đã hiểu: “Ý của chàng là phụ thân phản bội quân đội Đại Lương, đến trong quân Tấn Bình, bởi vì tổ quốc mà cống hiến sức lực là việc phải làm. Nhưng phụ thân vì tình riêng, cho nên khi hòa giải bị người ta hiểu lầm. Vì thế, bây giờ hoàng đế Đại Lương muốn bắt chúng ta?”

“Ừ.”

“Như thế, chúng ta cứ trốn tránh thế này?”

“Tránh trước một lúc.” Bỗng nhiên Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng, “Nhan Nhan, ta muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nhà của chúng ta.”

“Lúc này rời đi?” An Nhược Hảo rất nhớ đến căn nhà ấm áp kia, nàng lại có thể rời đi? Phòng trúc của nàng, sân của nàng, vườn rau của nàng, còn có bà con đồng hương. Nàng nghĩ tới liền đỏ mắt.

“Nhan Nhan, ta cũng không muốn rời đi, nhưng mà nếu chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này sợ rằng sẽ hại bọn họ.” Lăng Canh Tân an ủi.

“Ta biết rõ rồi, nếu nhất định phải rời đi, vậy rời đi thôi.” Mũi An Nhược Hảo cay xè, đã rơi lệ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ bất đắc dĩ phải rời đi.

“Nhan Nhan, xin lỗi, ta không thể cho nàng một gia đình yên ổn.” Lăng Canh Tân rất tự trách.

An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, nàng không đành lòng nhìn Lăng Canh Tân khổ sở, yên lặng nhìn vào đáy mắt hắn: “Nhị ca, chàng không cần tự trách. Có chàng, ta rất yên tâm; có chàng, nơi nào cũng có thể là nhà.”

“Vậy nàng đứng khóc nữa?”

Ta chỉ hơi không nỡ, không khóc.” An Nhược Hảo lau nước mắt, nở nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc.

“Nhan Nhan, đói bụng không, nhị ca nấu chút đồ cho nàng.” Lăng Canh Tân nói xong kéo nàng vào bên trong, thắp đèn.

Lúc này An Nhược Hảo mới nhìn rõ ràng, coi như trong hang đá này cần gì có đó, ăn uống, ngay cả giường cũng có.

Lăng Canh Tân lấy một cái hũ, đặt trên kệ.

“Nhị ca, để cho ta đi.” An Nhược Hảo lấy chút hoa quả khô trong tủ chén trên kệ gỗ đóng trong tường đá, “Sao đầy đủ hết những thứ kia?”

“Nhan Nhan đã quên? Lúc đầu khi quan phủ tới bắt lính, phụ thân đã giấu chúng ta ở đây, chúng ta ở đây hơn llqd một tháng, khi đó Nhan Nhan không nỡ xa phụ thân, khóc sụt sùi.”

“Ha ha.” An Nhược Hảo vốn không phải a Sửu, dĩ nhiên không nhớ rõ.

“À, là nhị ca quên. Nhan Nhan vốn không nhớ chuyện trước kia.” Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu mình, lúng túng cười lấy ra chút gạo trắng vo sạch bỏ vào trong nồi đất khác nấu.

An Nhược Hảo lấy ra chút đậu cove khô, hành lá, măng khô, bên kia còn có thịt khô, ớt, một bên còn có bột mì: “Nhị ca, đợi ngày mai ta làm mì cho chàng ăn.”

“Được.” Lăng Canh Tân cười nhìn nàng thả chút rau khô vào trong nước nóng nấu, ở đây đều là hàng khô, phải ngâm nước trước rồi mới có thể nấu, vẫn hơi phiền toái, như thế này phải đi ra ngoài kiếm chút rau tươi.

“Nhị ca, Tề đại thúc vẫn còn ở bên ngoài!” Đột nhiên An Nhược Hảo kêu lên lo lắng.

“Tề đại thúc là người tốt, nàng hoàn toàn không phải lo lắng cho hắn ta.” Lăng Canh Tân cười, hơi chua xót.

“Cũng phải, Tề đại thúc là người làm ăn, trước kia đã từng làm bảo tiêu, không có quan hệ đặc biệt với chúng ta, có thể lẫn lộn vào.” An Nhược Hảo an ủi mình như vậy.

Lăng Canh Tân nhìn nàng phối hợp nói chuyện, hoàn toàn không hiểu vị chua trong giọng nói của hắn, mếu máo, lúc này bình dấm chua đột nhiên lật ra.

Đợi đến lúc ăn cơm, An Nhược Hảo vẫn không cảm giác được có gì không đúng, thật sự thiếu triệt để.

“Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân nhìn nàng ở đó trải chăn mền, vẫn xoa xoa sau lưng nàng, hy vọng nàng có thể nhìn thấy khó chịu trên mặt hắn.

“Hả?” An Nhược Hảo chỉ lo trải chăn mền, vốn không nhìn hắn, nàng đâu có nghĩ tới chỉ hỏi thăm Tề đại thúc một câu, Lăng Canh Tân lại lật bình dấm chua, hơn nữa nhị ca trong lòng nàng không phải là người nhỏ mọn như vậy.

“Nhan Nhan.”

“Đi lên ngủ thôi.” An Nhược Hảo cởi áo khoác leo lên.

Lăng Canh Tân liếc nàng lẳng lặng nằm xuống, đến bây giờ nàng lại có thể không phát hiện hắn ghen! Hắn, hắn, hắn tuyệt đối muốn dạy dỗ nàng thật tốt!

An Nhược Hảo đang kinh ngạc sao hắn lại chậm chạp không lên đây, đang muốn mở miệng hỏi, Lăng Canh Tân đột nhiên nhào lên, ngăn chặn miệng nàng.

“Ưmh…” An Nhược Hảo bị đè ép, định đẩy hắn ra, nhưng sức hắn lớn kinh người.

Trong lòng Lăng Canh Tân rất ấm ức, nhiệt tình trên tay cũng lớn, nặng nề nắm lấy hai đóa hoa mềm mại trước ngực nàng vân vê, môi lưỡi nóng rát nặng nề mút lấy môi nàng, đầu lưỡi dò vào trong miệng nàng càn quét.

An Nhược Hảo bị hắn hôn thở không nổi, bởi vì bàn tay hắn đốt lửa khắp nơi, lại không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng. Bàn tay Lăng Canh Tân xoa bóp cách vải vóc thật lâu, chỉ cảm thấy còn chưa hả giận, dò thẳng xuống phía dưới, dễ dàng cởi sạch quần nàng, chân dài trắng như tuyết hiện ra ngay trước mắt trong chốc lát.

“Nhị ca…” An Nhược Hảo không dễ dàng tìm được một khoảng trống rỗng muốn oán hận, nhưng không ngờ Lăng Canh Tân lại trở lên phía trên cởi áo và yếm, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi trước ngực, “Lạnh.”

Lăng Canh Tân nghe vậy, môi lưỡi rời khỏi miệng nhỏ của nàng, dọc theo cổ xuống dưới, hôn lên xương quai xanh, hôn trước ngực nàng, nghĩ tới nàng luôn lơ đãng không nhớ phải gọi tướng công, còn gọi hắn là nhị ca, trong lòng bực tức, cắn mạnh một cái.

“Đau, nhị ca.” Ngón tay An Nhược Hảo nắm lấy hai điểm đỏ của hắn, vốn định kéo xuống, nhưng sợ hắn đau, cuối cùng đổi thành nhẹ nhàng xoa bóp.

“Gọi tướng công.” Lăng Canh Tân nghĩ tới cho đến bây giờ vẫn không học được, không được trừng trị thích đáng, càng thêm ra sức mút hai trái anh đào nhỏ của nàng.

“Tướng công.” An Nhược Hảo hơi buồn bực, nhưng vuốt ve của hắn lại khiến cho nàng vô cùng thoải mái, không nhịn được ngâm nga ra tiếng.

Lăng Canh Tân nghe được câu “Tướng công” êm ái mềm mại của nàng thì cả người mềm đi rồi, môi lưỡi tiếp tục hướng xuống, dọc theo rốn nhỏ liếm một vòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui