Nương Tử Cười

Sáng hôm sau, hai người bọn họ đi tìm Bạch tiên sinh, bày tỏ nguyện vọng nghe theo Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh gật đầu, để lão Bạch chiếu cố thật tốt, rồi kêu lão đi kiếm Tề Phỉ Dương.

Sau khi Tề Phỉ Dương đến mặt đề phòng nhìn Bạch tiên sinh, giống như Bạch tiên sinh sẽ ăn hắn.

“Ngươi theo ta đến vách đá hoa điên *.”

(*) điên trong điên cuồng, không phải bệnh điên.

“Không đi.” Tề Phỉ Dương trốn sau lưng An Nhược Hảo.

“Nếu ngươi không đi, ta sẽ dẫn Tịnh Thiền đến, hay ngươi muốn đối mặt.”

“Sao ngươi phải ép ta chứ?” Tề Phỉ Dương kêu la, giờ phút này giống như hài tử bướng bỉnh.

“Đó là trách nhiệm của ngươi, nàng ấy đợi ngươi mười năm, lần này ta tuyệt đối không để cho ngươi chạy mất.” Tay Bạch tiên sinh đặt trên ghế dựa, gõ từng cái một.

“Tùy ngươi.” Tề Phỉ Dương muốn có thể kéo dài lúc này hay lúc đó.

“Lần này tốt nhất ngươi không cần trốn, nếu không ta sẽ tuyệt đối đuổi giết ngươi đến cùng.” Bạch tiên sinh hạ tối hậu thư, đứng lên phất tay áo đi ra.

Tề Phỉ Dương liếc nhìn An Nhược Hảo đang mơ hồ ở bên cạnh, nghĩ thầm cô nương ở chỗ này, ta dù muốn chạy trốn cũng phải dẫn theo nàng. Bây giờ hắn cảm thấy Bạch Linh tuyệt đối chính là cố ý, còn kéo theo hai hài tử này.

Bạch tiên sinh đi tới bên cửa khẽ nghiêng người nói với lão Bạch: “Cho người chuẩn bị hộ tịch chưa?”

“Đã sai người làm, chốc lát nữa sẽ có người mang đến.”

“Hai hài tử này giao cho lão.”

“Lão gia yên tâm, đừng khiến tiểu thư thất vọng nữa.”

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân kinh ngạc nhìn bọn họ đánh đố, cuối cùng nghe không hiểu, lão Bạch vừa đi, bọn họ lập tức chất vấn Tề Phỉ Dương. Nhưng Tề Phỉ Dương lại lưu manh, suy sụp ở trên ghết mặc kệ cho bọn họ hỏi, tuyệt đối không mở miệng nói nửa chữ.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Lão Bạch cầm hộ tịch đi vào.

An Nhược Hảo nhận lấy “Hộ tịch” trên tay hắn giống như hộ khẩu: “Đây là?”

“Thân phận của thiếu gia và thiếu phu nhân không thể bại lộ, bây giờ tạm lấy thân phận thiếu chủ Bạch gia, chờ An lão thái quân rở lại, hai người lại nói ra thân phận thật sự, chỗ Hoàng thượng cũng có thể bảo vệ hai người.” Lão Bạch mở hộ tịch ra, cẩn thận nói cho bọn họ lời thoại đúng.

An Nhược Hảo nghe hắn nói, mở hộ tịch ra, vừa nhìn thấy tên Bạch tiên sinh lấy cho, hộ tịch trên tay rơi xuống đất.

“Nhan Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân vội nhặt hộ tịch lên, thấy vẻ mặt khiếp sợ của An Nhược Hảo, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì.” An Nhược Hảo nhìn ba chữ “An Nhược Hảo” trên hộ tịch, quả nhiên trong tối tăm đều có ý trời? Nàng lấy thân phận của Lăng Tiếu Nhan sinh sống lâu như vậy, bây giờ lại biến nàng trở về An Nhược Hảo.

“Tên này không tốt, tại sao lại là Nhược Hảo, Nhan Nhan bây giờ cũng rất tốt, nàng thấy đúng không, Nhan Nhan?”

An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy trong đầu ầm ầm, Lăng Canh Tân nói gì cũng không nghe rõ: “Đầu ta hơi choáng váng, muốn đi nghỉ ngơi một lát.” Nàng nói xong đi như chạy trốn về phòng.

“Nhan Nhan nàng ấy không thoải mái.” Lăng Canh Tân liếc nhìn lão Bạch.

Lão Bạch hiểu ý ngay lập tức: “Lão lập tức phái người đi mời đại phu.”

Lăng Canh Tân nhìn lão Bạch đi ra ngoài, nghĩ tới mặc dù nguyệt tín của Nhan Nhan không đều, nhưng không phải mang thai chứ? Chẳng lẽ hắn được làm phụ thân? Hắn nghĩ đến đây, hơi cao hứng, lại hơi mất mát. Nhưng hắn không biết nữ nhân mang thai sẽ như thế nào, nhìn vẻ mặt thất vọng mà ngồi rúc ở trên ghế của Tề Phỉ Dương: “Đại thúc, ta không hiểu, đại thúc có kinh nghiệm, thúc nói có phải Nhan Nhan có tin vui không?”

Tề Phỉ Dương vẫn đang nghĩ chuyện của mình, vốn không nghe rõ hắn hỏi gì, mơ hồ gật gật đầu.

Lăng Canh Tân thấy vậy, cũng gật đầu một cái, nghĩ đến nếu có một người bé nhỏ ra ngoài cho hắn chơi đó là rất tốt, nhưng người này sẽ giành Tiếu Nhan với hắn, hắn rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

An Nhược Hảo ngồi trong phòng mình thật lâu, tràn đầy hoang mang với ba chữ xuất hiện một lần nữa trước mặt nàng, còn mang theo chút sợ hãi. Kiếp trước tất cả toàn bộ giống như giấc mộng, một giấc mộng chân thực đến tận xương, nhưng sao thê thảm khiến người ta đau đớn. Số mạng kiếp trước, nàng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có lần thứ hai; nhưng mà một lát sau nàng lại tự an ủi mình, nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi, một cái tên không nói lên được cái gì.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy An Nhược Hảo ngồi tựa vào đầu giường vẫn đỡ trán, hình như rất khổ sở.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo đứng lên, nhìn sau lưng hắn và lão Bạch còn có một lão đại phu, nghi ngờ.

“Nhan Nhan, để đại phu kiểm tra cho nàng.”

“Ta không sao.” An Nhược Hảo xua tay, nàng biết tại sao mình không thoải mái.

“Cứ để đại phu kiểm tra cho nàng đi.” Lăng Canh Tân ngồi bên canh nàng, phát hiện sắc mặt nàng không được tốt.

An Nhược Hảo vẫn định lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của hắn, lại nghĩ thân thể này đúng là kinh nguyệt không đều, khẽ gật đầu.

Đại phu tiến lên chẩn mạch, lại hỏi vài vấn đề.

An Nhược Hảo nghe không liên quan gì đến việc cá nhân, cũng đáp tỉ mỉ.

“Thân thể thiếu phu nhân hơi hư nhược, lão phu cắt mấy thang thuốc điều trị trước. Nhưng thiếu phu nhân cần phải thoải mái, thả lỏng tinh thần, mặc dù lão phu không biết vì sao thiếu phu nhân lo lắng, nhưng rất muốn thiếu phu nhân ngẫm lại, nghĩ tới người nhà của thiếu phu nhân. Ta thấy thiếu gia rất lo lắng cho thiếu phu nhân, còn rất căng thẳng.” Mấy vấn đề đại phu hỏi không dính dáng đến mấu chốt, nhưng từng chữ cuối cùng trong đáp án lại rơi vào trong lòng nàng.

An Nhược Hảo gật đầu, yên lặng không lên tiếng.

“Không phải mang thai?”

Đại phu cười ha hả: “Thiếu gia thực sự muốn hài tử đến điên rồi, chỉ có điều thân thể thiếu phu nhân hư nhược, sinh lý không đều, chỉ sợ hơi hó, còn phải điều trị một khoảng thời gian. Ít đụng nước lạnh, uống nhiều thuốc có tính nóng, hơn nữa sắp tới chuyện phòng the không được quá thường xuyên.”

Lăng Canh Tân nghe lời này, chột dạ, đỏ mặt nhìn An Nhược Hảo, quả nhiên nàng oán trách trừng mắt liếc hắn: Đều tại chàng, bi người ta nhìn ra buông thả quá độ!

Lăng Canh Tân lúng túng cười một tiếng, lão Bạch cũng không nhịn được mà cười rồi.

Lão đại phu lại không cảm thấy gì: “Nếu tâm tình thiếu phu nhân phiền muộn, nên ra cửa một chút. Mặc dù tiết xuân đã qua, nhưng hoa mùa hè cũng rất rực rỡ, thiếu phu nhân và thiếu gia ra ngoài đi dạo, tâm tình thư thái, thân thể đương nhiên tốt.”

An Nhược Hảo mắc cỡ khẽ gật đầu, cũng không dám nói gì, lão Bạch nghe đại phu dặn dò mấy câu liền mời đại phu ra ngoài kê đơn bốc thuốc.

“Có nghe không, mấy ngày này không cho phép đụng vào ta.” An Nhược Hảo nghĩ tới người này từ đầu không biết tiết chế, mỗi lần làm đều khiến cho nàng kiệt sức.

Lăng Canh Tân đương nhiên nghe lời đại phu nói, càng thêm nghe lời nương tử nói, khúm núm đáp ứng.

An Nhược Hảo thấy hắn như vậy, nén cười trong lòng, nhưng lạnh lùng hắn vài ngày cũng tốt, nếu không thân thể nhỏ nhắn này của nàng sao chịu nổi giày vò ngày ngày.

Lăng Canh Tân nghe lời đại phu nói, ngày hôm sau liền muốn mang An Nhược Hảo ra ngoài chơi. Hắn đã hỏi lão Bạch về tình hình Đại Lương truy lùng tung tích bọn họ, dự đoán của Bạch tiên sinh vẫn chính xác, triều đình đúng là truy đuổi theo hướng biên giới, hoàn toàn không ngờ bọn họ đi theo hướng ngược lại, hơn nữa đến dưới chân thiên tử. Dù Hoàng đế Đại Lương thông minh, cũng khó mà tưởng tượng mấy người này đang ở dưới mí mắt hắn, càng không nghĩ tới bên cạnh bọn họ có cao nhân tương trợ.

Lão Bạch suy tính đi ra ngoài cũng không có gì nguy hiểm, cẩn thận dặn dò hai nha hoàn đi cùng, lại vụng trộm phái người bảo vệ, để cho bọn họ đi ra cửa. Hai người bọn họ cũng không phải thích mất mặt, cũng không sợ trêu chọc đến ai, chuyện mình làm thì tự chịu đi.

Hai người An Nhược Hảo đều lần đầu tiên đến Bắc Đô, cũng là lần đầu tiên đeén chốn phồn hoa cực điểm như vậy. Mặc dù lqd Đại Lương và Tấn Bình đang đánh nhau, nhưng Bắc Đô ầm ĩ huyên náo dường như không liên quan tới biên giới khẩn trương giằng co. Ven đường bày đầy đồ ăn vặt, tất cả cánh cửa tiệm đều mở rộng, lão bản cũng chống bụng bự, mặc lãng phí. Đám người trong tiệm cũng ha hả ăn uống. Người đi trên đường cười nói rôm rả, thỉnh thoảng đàm luận thời tiết, thỉnh thoảng buôn dưa lê. Thị trấn Cổ Nhạc chính là một trời một vực với nơi này, chứ đừng nói thôn Thuấn Thủy. Chỉ có điều An Nhược Hảo vẫn còn nhớ thôn Thuấn Thủy, nhưng khi nhìn thấy thời tiết sáng sủa này, chút suy nghĩ không tốt trong đầu cũng vẫy chào bỏ đi rồi.

Lăng Canh Tân đi trên đường phố phồn hoa, nhìn An Nhược Hảo hăng hái tràn đầy nhìn chằm chằm vào vật phẩm mới lạ đầy đường, trong lòng cũng ngập tràn vui vẻ. Hắn nhớ trước đây rất lâu phụ thân đã từng nói, nơi càng nhiều người càng cần trấn tĩnh, mình và hoàn cảnh khác biệt càng lớn, lại càng phải biểu hiện không sao cả, như vậy mới không bị người khác coi thường, mới có thể nắm giữ quyền chủ động. Cho nên khi nhìn thấy những thứ mới lạ kia hắn cũng chỉ giữ ngạc nhiên trong lòng thôi, trên mặt không biểu hiện ra.

“Nhan Nhan, nàng thích ăn mứt quả nhất.” Lăng Canh Tân thấy có người gánh giá mứt quả liền kéo nàng tiến lên phía trước.

Kẻ bán mứt quả nhìn y phục của hắn, lại nhìn người sau lưng hắn, sau lưng còn có nữ tử xinh đẹp đi theo, tới cửa chính là khách, mặt trơ ra nói: “Công tử, mứt quả này có đủ các vị, mua mỗi loại một chuỗi cho thiếu phu nhân đi, người xem đỏ đỏ rất xứng với xiêm áo của thiếu phu nhân.”

Đây là lần đầu tiên Lăng Canh Tân nghe thấy người khác cung kính ngoại trừ người làm Bạch phủ, cười ha hả bắt đầu chọn.

An Nhược Hảo chọn hai chuỗi trong tay đưa cho nha hoàn sau lưng, nhận lấy Lăng Canh Tân đưa, nha hoàn giao tiền xong đi về phía trước.

“Nhan Nhan, bên kia có bánh quả óc chó.” Lăng Canh Tân nhớ An Nhược Hảo thích ăn bánh ngọt.

“Nhị ca, chúng ta ra bờ sông đi, bên kia có người chơi diều trên bãi cỏ.”

Lăng Canh Tân theo ánh mắt nàng nhìn về phía bãi cỏ, quả nhiên diều đủ loại hình dạng màu sắc bay múa phía trên: “Nhan Nhan muốn thả diều sao?”

“Ừhm.” An Nhược Hảo nhìn ven đường có bán diều, liền tiến lên chọn một con bươm bướm.

“Nhan Nhan, đến bên này.” Thật ra Lăng Canh Tân cũng chưa bao giờ chơi diều, cố gắng học người khác cầm phía dưới diều cho An Nhược Hảo, nhìn thấy bên kia có một bãi đất trống vị trí rõ ràng dlqd rất tốt, nhưng không có ai, kéo An Nhược Hảo qua đó.

Người khác liếc nhìn hắn, không biết ai không biết tốt xấu dám cả gan lên địa bàn của tam công tử Hoắc gia, lại nói hôm nay Hoắc tam thiếu tới chỗ đào kép Tú Tú hắn coi trọng.

An Nhược Hảo chạy bước nhỏ tới trước, trong lòng tràn đầy vui vẻ chơi diều, cũng không để ý tới ánh mắt người bên cạnh.

Hai nha hoàn vừa mới trả tiền nên tới chậm một chút, vừa tới thấy bọn họ đang vui vẻ chơi diều ở đó, trong lòng gấp gáp nhưng chỉ đứng bên ngoài bãi cỏ không dám đi vào: “Thiếu gia, thiếu phu nhân!”

Nhưng cho dù làm hiện trường huyên náo như thế nào, An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân vẫn không nghe thấy.

“Đứa nào không có mắt dám đạp sân cỏ của tam thiếu gia chúng ta!” Đột nhiên, hai kẻ cường tráng hung tợn đứng bên ngoài sân cỏ quát.

Tiếng hai kẻ cường tráng như chuông đòng, cho dù mọi người đang chơi đùa cũng nghe thấy, mấu chốt chính là Hoắc tam thiếu đang dẫn theo đào kép tài năng xuất chúng đứng ở phía sau nhìn, đùa giỡn trong mắt càng nồng hậu hơn bình thường, đây là lần đầu tiên có người khiêu khích hắn đấy.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân giúp đỡ thu diều lại, che chở An Nhược Hảo ở phía sau.

An Nhược Hảo ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện chỗ sân cỏ này không thích hợp, sân cỏ tu bổ rất tốt, nhưng hình như tự động tạo thành vòng tròn, trừ hai người bọn họ ra, người khác đều đứng ở bên ngoài.

“Các ngươi là ai?” Hai kẻ cường tráng mắt nhìn lên trời, chân chính là ỷ thế ăn hiếp người.

“Đại gia, chúng ta là Bạch phủ, thiếu gia và thiếu phu nhân của chúng ta mới từ bên ngoài trở lại, không hiểu quy củ.” Hai nha hoàn nhìn hai người Lăng Canh Tân còn chưa hiểu tình hình, vội vàng tiến lên. Mặc dù sau lưng có người che chở, nhưng đụng đầu với Hoắc gia đúng là không dậy nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui