Nương Tử Cười

“À, Hạ Phi, đó là chị họ bà con xa, cách không biết bao nhiêu xa. Chỉ có điều khi còn bé mời tới làm bạn với nương cháu, sau tính tình không hợp thì đuổi đi. Nhưng nương cháu coi trọng tình cảm, lại bị nàng ta mê mắt. Nếu không phải nàng ta ở bên cạnh kêu gọi, nương cháu còn không xảy ra chuyện đấy.” An lão thái quân nói về Hoắc Hạ Phi, hơi tức giận.

“À.” Lăng Canh Tân nghe buồn buồn, những ngày không có phụ mẫu, dù sao dì vẫn chăm sóc hắn, mặc dù sau đó bỏ lại hắn người một nhà chạy mất.

“Đừng nói những điều này, bà ngoại biết quá khứ các cháu rất khổ, nhưng về sau tuyệt đối sẽ khiến cho các cháu sống thoải mái thư thả.”

“Mẫu thân.” Hoắc Sùng Quang tiến vào, cúi đầu từ xa, “Bữa tối hôm nay an bài thế nào?” Hoắc Sùng Quang đã sớm nhận được tin tức An lão thái quân muốn đón cháu ngoại trở lại, nhưng ngại người ngoài nói linh tinh lại còn triều đình đuổi bắt vẫn không cho hắn đi. Hôm nay lão thái quân lại tự mình đi đón. Cho nên, hắn vừa nhìn liền biết hai vị tiểu bối bên cạnh mẫu thân mình là ai, thật ra chính là đặc biệt đến nhìn một chút. Hơn nữa chuyện trong triều, còn cần nhắc nhở lão thái quân, đừng chú ý tới tình cảm hiền hòa trước mắt mà quên mất hai bên.

“Hôm nay mở tiệc nhỏ, mấy người phối hợp ăn đi, chờ ngày mai mở tiệc lớn.” An lão thái quân phất tay, sau đó còn nói, “Bố trí chỗ ở cho hai đứa nhỏ, đừng khó coi quá.”

“Vâng.”

“Đừng để người khác phát hiện, con tự mình sắp xếp, thê tử con cũng giấu.”

“Vâng.” Hoắc Sùng Quang chắp tay cúi đầu đi ra cửa.

“Đây là cậu cả, chưa bao giờ thích nói chuyện, nhưng làm việc rất đúng mực, về sau coi như bà ngoại không có ở đây, cũng có cậu che chở các cháu.”

“Bà ngoại, bà đừng nói không ở gì đó, chúng ta vừa mới gặp mặt đấy.” An Nhược Hảo nghe bà nói vậy hơi bi quan, chỉ có điều quả thật tuổi của bà vào thời kỳ này đã không dễ.

“Nha đầu ngoan…”

“Lão thái quân, hôm nay muốn ăn gì?” Tử Mạch đi vào hỏi.

“Trong khoảng thời gian này vẫn ra ngoài ăn thanh đạm cũng hơi mệt mỏi, nhưng hình như cũng không thích thú nổi với những thứ thịt sống trong phủ, thật là già rồi.”

An Nhược Hảo nghe, đứng dậy tự động “Xin đi giết giặc”: “Bà ngoại, không bằng để Tiếu Nhan làm một bữa cho bà?”

“Thật? Vậy thì tốt quá, các cháu quanh năm ở quê hương, đổi lại khẩu vị cũng tốt.” An lão thái quân vỗ tay mà cười.

“Nhan Nhan, ta đi nhóm lửa cho nàng.” Lăng Canh Tân đứng lên theo An Nhược Hảo.

An lão thái quân vốn định nói công tử sao có thể làm việc nặng này, nhưng nhìn bọn họ kẻ tung người hứng cũng khá thú vị, hơn nữa nghe hai đứa nói giao cả phòng bếp nhỏ cho chúng thi triển.

Những người vẫn làm đồ ăn trong ngày thường cho lão thái quân cũng rất kinh ngạc, không biết hai người này mang về từ chỗ nào. “Tôn thiếu gia, “tôn thiếu phu nhân” lại có thể đẩy bọn họ ra ngoài. Chỉ có điều Tử Mạch cho tiền thưởng, rồi đuổi bọn họ xuống.

An Nhược Hảo đóng cửa lại, nhìn chung quanh một vòng: Nguyên liệu nấu ăn không ít, cái gì cần có đều có.

“Nhan Nhan, nàng định làm cái gì?” Lăng Canh Tân hỏi, coi như kể từ lúc rời khỏi thôn Thuấn Thủy, hắn vẫn chưa được ăn món Tiếu Nhan làm, lúc này cũng vô cùng mong đợi.

“Ta đang nghĩ.” An Nhược Hảo mở những nguyên liệu nấu ăn kia ra, cố gắng sáng chế trong đầu, “Bà ngoại nhớ khoảng thời gian trước luôn ăn thức ăn thanh đạm, miệng hơi nhạt, nhưng Hoắc phủ vốn toàn thịt cá, bà lại không thích được. Như vậy, chúng ta làm hơi thanh đạm chút nhưng hương vị đặc biệt, còn phải mặn chay phối hợp.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân di chuyển sau lưng nàng, thuận tiện cầm nguyên liệu nấu ăn thay nàng.

“Ta muốn làm một phần thịt heo sốt cà chua ớt xanh *, một phần mì om đậu cô-ve, một phần cua biển chiên bánh gạo, một phần súp tôm củ cải, tôm viên tuyết, một phần cá hầm thập cẩm…”

(*) món này Puck gọi theo hình ảnh, tên nguyên gốc của món ăn红三剁 là món ăn nhẹ của Vân Nam (Trung Quốc), nguyên liệu gồm thịt heo băm nhỏ, cà chua thái múi cau nhỏ, ớt xanh cắt hạt lựu.

“Nhiều như vậy?”

“Không nhiều lắm, gia đình giàu có đều làm nhiều món ăn ít, chàng quên Tề đại cô nói thế nào rồi sao. Lại còn phải hai món chay, nấm đông cô nấu rau củ, khoai từ chưng trứng, ừ, đủ rồi.”

Lăng Canh Tân ôm một đống lớn nguyên liệu theo thực đơn bắt đầu nhặt rau, rửa sạch.

An lão thái quân nghe giọng nói trong bếp, thỉnh thoảng có tiếng cười, không ngừng gật đầu.

“Lão thái quân, rất thơm đấy.” Tử Mạch nói, nhưng mặc dù lão thái quân cười, nhưng chân mày vẫn còn ẩn chứa lo lắng, “Lão thái quân lo lắng chuyện của tôn thiếu gia sao?”

“Ôi, ta nghĩ chuyện bí mật trong phủ khó giữ nếu nhiều người biết, mặc dù bây giờ giấu giếm rồi, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ biết. Mặc dù Sùng Quang chưa nói tình thế bây giờ, nhưng nhìn nét mặt của nó ta cũng biết ngay không tốt, ta sợ rằng hai đứa ở đây chưa đủ ổn thỏa.”

“Ngược lại Tử Mạch có một chủ ý, chỉ có điều không biết lão thái quân có bỏ được hay không thôi.” Tử Mạch xoa bóp cổ cứng ngắc cho bà, trên cổ cô nương kia có một đóa hoa điên màu vàng, nghĩ đến nữ nhi của Chung đại nhân bị người ta bắt đi, nàng còn phải nghĩ cách thông báo cho đại nhân, nhưng đã rất lâu không có tin tức của hai vị đại nhân rồi.

“Có chủ ý gì cứ việc nói ra, đừng kỳ kèo mè nheo.”

“Không phải Chung đại nhân có một tòa nhà bỏ hoang ở Đông Giao sao, nơi đó yên tĩnh không người, không sợ có người tới tìm, mặc dù hơi cũ rách, nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, bình thường cũng có người tới quét dọn. Bọn họ tới ở chỉ nói là con bạn cũ của Chung đại nhân, Chung đại nhân giao du rất rộng, cũng sẽ không gây nghi ngờ. Tốt nhất là tòa nhà đang ở sau lưng Hoắc phủ, nhỡ xảy ra chuyện gì, lão thái quân cũng có thể biết kịp thời.”

“Ừ, không tệ.” An lão thái quân gật gật đầu, “Đợi lát nữa ngươi đi tìm Sùng Quang kiếm người cầm chìa khóa tới, cho chút tiền bạc chặn miệng, ngươi tự mình mang vật dụng hàng ngày qua.”

“Vâng.” Tử Mạch đáp ứng giòn giã, từ trước đến giờ nàng vẫn biết tòa này có ám vệ canh chừng hàng năm, chỉ khổ nỗi bọn họ sẽ không ra gặp nàng. Như vậy có lẽ nghĩ biện pháp để bọn họ thông báo cho Chung đại nhân một tiếng, chờ Chung đại nhân trở lại, tiểu thư cũng an toàn.

“Bà ngoại, đều xong cả rồi, bà xem Nhan Nhan làm gì cho bà nè?” Lăng Canh Tân cười sang sảng đi ra.

“Tốt, tốt.” Người hầu hạ trong phòng đều bị sai đi, Lăng Canh Tân liền làm người hầu nhỏ bưng thức ăn. Tử Mạch thấy vậy, để lại nơi này cho ba người, mình theo phân phó đi tìm Hoắc Sùng Quang.

An Nhược Hảo cũng tự mình bưng món ăn cuối cùng lên: “Bà ngoại, đây là súp tôm củ cải, có thể nếm thử chút, nhuận tràng trước.”

“Được.” An lão thái quân nhận lấy gần nửa chén súp An Nhược Hảo đưa, nếm thử một miếng thưởng thức tỉ mỉ, rồi gật đầu, còn uống hết tất cả chỗ còn dư lại.

“Bà ngoại đừng vội như vậy.” An Nhược Hảo vội nói, trong súp còn chút tạp, lỡ như sặc sẽ không tốt.

“Súp này vốn uống không giống trước, rất tươi mới, nhưng vị ngọt, uống rất trơn miệng. Hơn nữa không hoa lá như những đầu bếp kia, đơn giản không mất đặc biệt, rất tốt.”

“Bà ngoại, đây chỉ là món súp đơn giản, đừng khen Tiếu Nhan đến không còn hình dáng.” Ngoài miệng Lăng Canh Tân nói vậy, nhưng trong lòng vui lắm rồi, hắn đã nói Tiếu Nhan nhà hắn làm gì cũng ngon.

Còn An Nhược Hảo yên lặng bày món ăn cho lão thái quân, liếc nhìn Lăng Canh Tân, nhìn ra được vẻ mặt kia thật ra thầm vui mừng.

“Đây là cái gì? Có vị tôm, nhưng bên trong kèm theo những thứ gì, rất thú vị.” Lão thái quân ăn một viên tròn, không đủ lại thêm một.

“Bà ngoại, đây là tôm viên tuyết, là lấy phần đầu tôm băm nhỏ, nắm thành nắm với miến, những thứ khác đều là nguyên liệu rất đơn giản, ví dụ như tinh bột và gừng, cuối cùng thả vào dầu chiên thành dáng vẻ này.” An Nhược Hảo kiên nhẫn giải thích.

“Ừ, không tệ.” An lão thái quân nếm thử từng món một, nhìn thấy cả hai người bọn họ vẫn đứng mới kịp phản ứng, “Nhìn tướng ăn của ta này, các cháu cũng đừng đứng, ngồi xuống ăn. Ta có tay, tuổi vẫn tốt, không cần các cháu phục vụ như vậy.”

“Vâng.”

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Sùng Quang tới.

“Mẫu thân, nhi tử vốn an bài ở nhà cũ Tây Giao, nếu mẫu thân cảm thấy nơi đó tốt thì ở đó đi, tất cả đã an bài thỏa đáng, có thể thanh thản ổn định ở trên đất đó một tháng.”

“Ừ.”

“Hai đứa theo giúp ta một chút, Tử Mạch ngươi qua bên kia chuẩn bị xem, chờ chút nữa lại dẫn chúng qua.”

“Vâng.”

Mặc dù An lão thái quân cảm thấy cuộc sống trước kia của bọn họ khổ sở, nhưng vẫn bám lấy bọn họ nói chút ít, hơn nữa mỗi lần nghe đến chỗ xúc động lại không khỏi muốn rơi lệ, lúc khóc lúc cười, khiến hai người An Nhược Hảo luôn an ủi không kịp cười theo.

“Lão thái quân, đã qua giờ Dậu rồi, nên nghỉ ngơi.” Tử Mạch cầm đèn đi từ bên ngoài vào.

An lão thái quân nghe xong, vỗ bắp đùi mình: “Nhìn xem, ta lại quên, trời đã bắt đầu tối rồi. Tử Mạch nhanh chóng dẫn chúng qua, tất cả đã sắp xếp xong chưa?”

“Đều đã sắp xếp xong rồi.” Tử Mạch khom người lên tiếng, “Mời hai vị tôn thiếu gia đi cùng Tử Mạch.”

“Ừ, bà ngoại mạnh khỏe, chúng cháu đi.”

“Đi đi, các cháu yên tâm ở bên đó, nếu có chuyện ta sẽ kêu Tử Mạch đi tìm, người khác tới cũng đừng để ý.” An lão thái quân nhìn bọn họ còn hơi không muốn, nhưng nghĩ đến chỉ ngăn cách một bức tường, lại thúc giục bọn họ nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

“Vâng.”

Ba người đi qua một sân nhỏ phía sau chỗ ở của lão thái quân, trên tường kia có một cửa nhỏ, lợi dụng ánh nến hơi yếu nhìn ra đã lâu không sử dụng.

Qua cửa nhỏ chính là một tòa nhà hơi cũ, vì trong sân treo đèn lồng đỏ thẫm, xem ra mang theo tình cảm ấm áp nồng đậm.

“Nhị ca, tòa nhà này thật tốt.” An Nhược Hảo quay đầu nhìn Lăng Canh Tân, hắn cũng nhìn sang.

“Đến rồi.” Tử Mạch dẫn bọn họ đến phòng ngủ, lại nói qua bố trí nơi này, rồi chào từ giã đi về.

An Nhược Hảo đi ra khỏi phòng ngủ, trong sân có một ao nhỏ, trên hồ nước xây một đình bát giác. Nàng đi lên đình bát giác, vừa hay nhìn thấy một đóa sen nhỏ toát ra mũi nhọn trắng nõn nà, trên lá sen có giọt sương trong suốt chuyển động, trăng sáng chiếu tỏ. Đêm dần yên lặng, tiếng ếch và tiếng côn trùng kêu dần dần tạo thành màn độc tấu dễ nghe.

“Nhan Nhan, mùa hè đấy.” Lăng Canh Tân ôm lấy nàng từ phía sau, trong khoảng thời gian này trôi qua căng thẳng, chưa từng có lúc rảnh rỗi đi thưởng thức cảnh đẹp, lúc này hết sức xúc động.

An Nhược Hảo khẽ gật đầu, nàng nghĩ nàng lại có thể đến nơi này được một năm rồi, trí nhớ của kiếp trước dần phai đi. Nếu không phải lần trước có hộ tịch nhắc nhở, nói không chừng nàng đã nhanh chóng quên đi.

“Nhan Nhan, nàng đang nghĩ cái gì?”

An Nhược Hảo dựa cả thân thể vào trong lòng hắn: “Đang nghĩ chuyện trong mộng.”

“Hả?” Hiển nhiên là Lăng Canh Tân vô cùng hiếu kỳ, bởi vì trên mặt Tiếu Nhan có xúc động hiếm có, “Là mộng gì?”

“Không phải giấc mộng tốt, đã dần quên.” An Nhược Hảo quay đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, trong đêm tối nơi này, ánh mắt hắn giống như dẫn theo ánh sáng khiếp người, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ấm áp, khiến cho nàng yên tâm trong nháy mắt: Mặc kệ cái tên xuất hiện chứng minh cho điều gì, nếu nàng đã tới nơi này, đón nhận tất cả nơi này, vậy coi như không có giấc mộng không tốt, quên đi.

“Nhan Nhan, tin tưởng ta. Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn ăn nhờ ở đậu, nhưng ta nhất định nghĩ cách, ta nhất định có thể độc lập, có thể khiến cho nàng sống những ngày yên tâm thoải mái.”

“Ta tin chàng, vẫn luôn tin chàng.” An Nhược Hảo che miệng hắn, “Ta nói rồi, ở cùng một chỗ với chàng là tốt rồi, không để ý cái khác.”

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân cầm bàn tay nhỏ của nàng đưa lên môi, khẽ hôn, “Ta yêu nàng.”

“Ta cũng yêu chàng.” An Nhược Hảo nhón chân lên, môi mình hôn lên.

Thời khắc thắm thiết dịu dàng như vậy, không xảy ra chuyện gì, thật có lỗi với bóng đêm tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui