Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng


'' Anh đã rất vui,
vui vì những lúc mình nắm tay nhau đi trên con phố này thuở ấy.
Tôi cứ hay ngoảnh lại,
bởi biết đâu em cũng đứng đó thì sao.''
~ At Gwanghwamun~ Kyuhuyn~
------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đông Cung điện
Nam nhân dung mạo tuấn tú khẽ trở mình, mắt từ từ mở ra, đôi con ngươi đen thẫm nhuốm tia mệt mỏi. Hắn từ từ ngồi dậy, phát hiện người trong màn đã tỉnh, Phúc công công từ từ tiến lại quỳ xuống.
'' Điện hạ người đã tỉnh!''
'' Tại sao ta lại ở đây?''
Hoành Tảo không nói hai lời đứng đẩy chăn ra đứng dậy, cả người vô lực ngã xuống, hắn phải đi tìm nàng, hắn muốn gặp nàng, muốn nói hết tình cảm hắn chôn giấu bảy năm qua. Phúc công công hoảng hốt đỡ lấy điện hạ ngồi lên giường, thoáng thấy biểu cảm đau đớn của hắn, năm bảy phần cũng đã đoán ra điều gì, không dám hỏi nhiều mà lùi ra ngoài.

Nam nhân bị trúng độc, hắn biết, đã là kẻ chuẩn bị kế vị, hiển nhiên số kẻ muốn hãm hại hắn không chỉ đếm hết trên đầu ngón tay. Từ lúc theo nàng cùng nam nhân kia về trại, độc tính trong người hắn đã phát tác, có điều, làm thế nào cũng không quay lại được, cứ như người mất hồn nhìn nữ nhân hắn yêu, thì ra, đã có nam nhân khác xuất hiện đoạt lại nàng từ tay hắn, Hoành Tảo tự cười giễu chính mình, hắn cười như điên dại, cười đến tâm can co rút tê tái.
Dinh..Dinh.. trong ngực Hoành Tảo rung nhẹ, nam nhân lãnh đạm lôi ra trước mặt, thì ra là một sợi dây ngọc bích tuyệt đẹp đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, đột nhiên trong kí ức hắn xuất hiện một thân ảnh, có điều, hắn vốn dĩ không quan tâm, nam nhân ném mạnh sợi dây vào góc sương phòng rồi ôm lấy đầu đầy đau đớn.
Sợi dây lóe lên mấy cái rồi tắt hẳn, Tinh Linh lắc đầu ngán ngẩm, nếu Dạ Dạ không ép ta chữa trị cho ngươi rồi để quên ta ở đây thì thần vật như ta dễ dàng để thứ phàm nhân như ngươi chà đạp như vậy sao. Cũng được, con bé láo toét đấy sẽ bị trách phạt, coi như an ủi ta một chút, xem lần này nó có tìm được lão thái bà ta không ! ( =)))))))) )
---------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Quảng Hằng cung.
'' Thỏ ngọc thỏ ngọc, con mau ra xem mẫu thân mua cái gì về cho con này!'' Tiếng nữ nhân lanh lảnh vang lên cuối tẩm cung rộng lớn, cung Quảng Hẳng mới nói đẹp dễ sợ, nàng đến đây ở cùng sư phụ là tốt nhất rồi a. Cái con thỏ ngọc xấu tính này đi đâu rồi, láo thật, vắng nàng mấy ngày không biết nó có chịu đâm thuốc cho sư phụ không nữa.
'' Này, con bé kia, ai là con của ngươi hả? Nhìn xem ta xinh đẹp mĩ miều thế này, đâu có điểm nào giống cái mặt xấu xí ngươi !'' Nữ nhân một thân hồng y tầm mười hai mười ba tuổi ngồi trên cây Trường Sinh, vùng vằng nói với xuống, thậm chí không thèm liếc nhìn Hàn Dạ một cái.
'' Lại biến hình người rồi, hoa quế cao nè tiểu Thỏ! Đa tạ con đã giúp mẫu thân mấy hôm nhé!'' Hàn Dạ cười tươi đưa cái túi trong tay lên, lập tức người ngồi trên cây có phản ứng, đôi con ngươi xanh thẳm liếc xuống nhìn chằm chằm, tuy nhiên vẫn làm kiêu.
'' Không thèm, ta không phải heo bị ngươi dụ!''
'' Vậy con không muốn nghe mẫu thân kể chuyện dưới dương gian chứ gì, haizz, đành ăn bánh uống trà kể chuyện với sư phụ vậy..'' Hàn Dạ khẽ thở dài, giả bộ quay người đi, còn liếc lại nhìn, quả nhiên, vẫn là dụ được con thỏ ngốc nghếch này.
'' Kể đi mẹ Dạ Dạ, kể đi, tiểu Thỏ được sư phụ khen ngoan lắm a, giỏi lắm a!'' Con thỏ có bộ lông trắng muốt mềm mại đã nhảy nhót tưng bừng trên ghế, ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Dạ.

'' Ngoan quá, thế này...'' Một tiên tử một thỏ ngồi kể hết chuyện này đến chuyện khác, thật may sư phụ đã đi dự tiệc ở Đông Hải cung rồi, cuối cùng vẫn chỉ có một mình sư phụ tính tình hiền lành, lương thiện là cầu nối giữa tiên tộc và long tộc. Hàn Dạ hồi tưởng lại một chút, ngày xưa Kiều Tiễn biểu muội gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu, muội ấy vốn có nhờ nàng mai mối với đại huynh, nhưng mà huynh ấy vốn chỉ có một mình đại tẩu, nàng biết phải làm sao? Đành từ chối vậy, Kiều Tiễn trở nên xấu xa như thế, nàng cũng có một phần trách nhiệm.
'' À, mẹ Dạ Dạ, sao hôm nay lão thái bà Tinh Linh kia im quá vậy, hay là lại giận dỗi cái gì rồi!'' Thỏ Ngọc ngoặm một miếng bánh, bĩu môi nhìn cổ nàng, á, trống không... là trống không đó!
Hàn Dạ mỉm cười tươi sờ tay lên cổ..sờ..sờ một.. hồi.. một hồi... Thiên a, Tinh Linh đâu rồi? Thôi chết, chẳng lẽ nàng lại quên mất lão thái bà trên người tên thái tử kia rồi. Là thần vật chuyển kiếp đó, phải làm sao đây, phải làm sao đây? Hàn Dạ không nói hai lời phất áo biến mất, để lại một mình con thỏ ngọc đang gặm bánh ngơ ngác, Tiểu Thỏ lắc đầu, haizz, chứng nào tật nấy, đặt đâu quên đó đâu có phải nói bỏ là bỏ được. Lão thái bà Tinh Linh chắc chắn giận đến nổ pháo trong lòng rồi quá, Hàn Dạ tiên tử siêu ngốc kia không biết có dỗ dành nổi không đây, hứa không quên bao nhiêu lần với thần vật rồi mà, hahaha.. ặc, ngọc thông hành, cái cây củ cải , ngọc thông hành sao lại nằm chơ vơ trên bàn thế này? Con thỏ trắng vội cầm lấy viên ngọc, không nói hai lời hóa thành người rồi biến mất, đi nhanh lắm, đi nhanh lắm, nhưng mà không kịp, Hàn Dạ đã xuống hạ giới mất rồi. Nó ngồi đó mấy ngày mấy đêm khóc than, lo lắng mẹ Dạ Dạ sẽ không quay lại được, đến khi sư phụ trở về, người nói với nó một câu mà khiến nó nhảy lên Trường Sinh chơi liền ngay và luôn, chả hiểu sao, tốn nước mắt thế không biết.
'' Bảo bối đừng lo, Hàn Dạ tiên tử bị giáng làm người phàm sống hết một kiếp người rồi về thôi, cũng là để chuộc lỗi với thần vật nữa, thân làm sư phụ ta bảo ban nó bao lần rồi, quên cái gì thì quên, không bao giờ được để thần vật rời khỏi người, lần này nó còn quên luôn cả ngọc thông hành. Cứ để chịu khó chịu khổ dưới một thời gian rồi về cũng chưa muộn!''
Thế là Dạ Dạ tốt bụng, xinh đẹp, đáng yêu, nhân hậu như ta bị đày xuống hạ giới sống hết một kiếp người, là một.. kiếp đó, cái cây củ cải, làm người tốt.. à nhầm tiên tốt để rồi phải chịu kiếp nạn như này đây. Không có tiên lực ta biết sống như thế nào hả ? Thiên Lôi đâu Thiên Lôi đâu rồi, biết thế ngày xưa chấp nhận lời tỏ tình của ngươi ngoan ngoãn làm Thiên Lôi phu nhân thì thực tốt biết bao! T_T
-----------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Oa, trời mưa to thật, những cơn mưa mùa thu mát rượi, Thất Sát Sát thơ thẩn ngồi ngắm mưa trước cửa sương phòng. Ngắm đến nỗi, có người đã từ từ ngồi xuống cạnh nàng lúc nào không hay, Thất Sát Sát vẫn không rời mắt khỏi những giọt nước trong veo rơi xuống, bàn tay khẽ đưa ra, tức thì đã được một bàn tay ấm áp rộng lớn khác nắm chặt, cứ như thế, ngồi thật lâu thật lâu, hảo yên bình.
'' Ta không thích mưa, ngươi biết vì sao đã không thích ta còn ngồi ngắm mưa thế này làm gì không?''
Hàn Trạc mỉm cười, khẽ lắc đầu, thanh âm nữ nhân mềm mại lại vang lên đều đều.
'' Huynh trưởng ta nhặt được ta cũng một ngày mưa lớn, cũng có chút hoài niệm phải không? Ta muốn gặp lại mẫu thân phụ thân ruột của ta, muốn hỏi bọn họ một câu, ta có làm cái gì không tốt, hay là ta không ngoan..'' Nói đến đây, Thất Sát Sát cũng mỉm cười, lại nói năng bậy bạ rồi, trên đời này nàng chỉ có duy nhất một phụ thân, cũng có duy nhất một đại huynh. Bây giờ có thêm duy nhất một người để thích rồi này, nàng ngoảnh sang nhìn hắn.
'' Ngươi là người duy nhất cùng ta ngắm mưa, đại huynh ta không thích ngắm mưa, Tiểu Ngọc thì thích ngắm đại huynh của ta.. ách, bí mật nhé!'' Thất Sát Sát khẽ nháy mắt, nam nhân bên cạnh không nhìn ra biểu cảm là gì, từ từ đặt một nụ hôn trên trán nhỏ, hai người lại nhìn nhau, ngỡ như không gian trước mặt chỉ có đối phương.

Đằng xa vang lại tiếng í ới quen thuộc của Tiểu Ngọc, à thì ra là có khách, nhưng mà giờ này thì lấy đâu ra khách, hơn nữa còn không chịu vào nhà. Hay là khách của đại huynh nhỉ, huynh ấy đã về kinh thành từ hai hôm trước, cũng dặn dò nhờ A Tử chữa bệnh cho nàng. Thất Sát Sát muốn báo tin mừng cho huynh ấy rằng mình cùng A Tử đã có tình cảm, nhưng không hiểu sao đại huynh đi vội thế, thành ra chưa kịp nói điều gì. Thôi cũng không sao, còn nhiều dịp, vì hắn sẽ vẫn ở đây, nhất định mãi mãi ở bên nàng. :''>
...........................
Bên ngoài sơn trại vắng tanh, mưa vẫn đổ xuống nặng hạt, thoáng thân ảnh nam nhân cả người ướt sũng, hắn cứ đứng chờ mãi, chỉ mong thấy được nàng, bé con của hắn, nàng đây rồi. Thất Sát Sát một tay cầm ô, từ từ tiến đến trước mặt người kia, mái tóc hắn dài, còn ướt, vốn đã che đi một nửa dung mạo. A, có chút quen thuộc.. là điện hạ sao? Thất Sát Sát kinh ngạc, sao người lại ở đây giờ này, còn ướt như vậy?
'' Điện.. điện hạ, người không sao chứ? Mau .. mau vào.'' Thất Sát Sát hoảng hốt tiến lại, lấy ô che cho hắn, lo lắng nhìn dung mạo nam nhân đã có điểm tái nhợt, mắt hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nàng không rời, là đau lòng ?
Nam nhân không nói hai lời ôm chặt thân ảnh trước mặt, Thất Sát Sát có điểm sững sờ, chiếc ô trên tay rơi xuống đất, từng hạt mưa lớn cứ thế thi nhau rơi xuống y phục ướt đẫm.
'' Huynh không sao chứ? Huynh ốm à?'' Thất Sát Sát bình tĩnh để hắn ôm, tay nhỏ đưa lên muốn chạm vào trán hắn, tức thì đã bị cầm chặt lấy, không được , chẳng lẽ điện hạ bị ốm đến mê sảng rồi. Nàng muốn với lấy cái ô, đã ốm còn dầm mưa thế này thì chết mất.
'' Bé con, có thể nào... đến bên ta được không?'' Hoành Tảo úp mặt vào bờ vai nàng thổn thức, tay lớn vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông.
'' Ừ, ừ được rồi, mau vào trong đã, huynh ướt hết rồi này!'' Thất Sát Sát có chút không để ý đến lời hắn, cũng may nàng vốn khỏe, lại được Tiểu Ngọc ra yểm trợ nữa mới đưa được vị sư huynh thích làm khổ người khác này vào trong.
-----------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Tửu lâu.
'' Trời ngoài mưa lâm thâm, ôi trời mưa lâm thâm, ướt áo nàng thiếu nữ''Thanh âm nữ nhân mềm mại trong vắt vang lên, qua tấm màn, dung mạo kiều diễm của nàng thoắt ẩn thoắt hiện. Tiếng đàn được gẩy ra thực thoát tục, mờ ảo. Chuyện, ta đây học đàn từ đệ nhất cửu giới Hằng Nga tiên tử, đâu phải cứ muốn nghe là được nghe, muốn người được người. Tinh Linh lão thái bà yêu quý, hãy đợi con, con sẽ đến cứu người, rồi chúng ta hảo hảo trở về !Đâu rồi, không phải có vị công công của Liễu Phi muốn tìm người dạy đàn sao, đâu mất tiêu rồi nè, nàng muốn trà trộn vào một ngày tìm được Tinh Linh lão thái bà, dỗ dành người a, chỉ có Tinh Linh mới đưa được nàng về thôi. T_T ( Ngốc, tưởng bở, hôm sau dính lấy anh Tảo rồi thì người ta gọi cũng không chịu về chứ lại =)))
'' Hảo! Hảo! Bọn ta muốn người đẹp này!'' Đám nam nhân lao xao đòi tú bà phải đưa ra mức giá để tranh giành cho bằng được. Cảm giác này với Hàn Dạ thực tốt, thực tự hào, chí ít cũng phải vậy, ta đây xuống hạ giới phải làm cho đám nam nhân kia thèm khát đến sống không bằng chết mới được!
'' Ta trả giá bằng mười lần căn tửu lâu này, thế nào, dám chấp nhận không?''

Tú bà kinh hoàng nhìn quân lính xếp thành từng hàng rộng lớn, mà đứng đầu trong số họ, chính là Lữ Tề tể tướng đương triều, chiến công ư, những kẻ nối tiếp ông khó lòng theo kịp. Người trong tửu lâu đã bỏ chạy ra ngoài hết, bên trong chỉ còn tú bà đau khổ sợ sệt quỳ xuống. Hàn Dạ cảm thấy có biến, lập tức lùi dần lùi dần vào bên trong, đến khi bên ngoài đã truyền đến âm thanh quen thuộc ồm ồm của lão tể tướng
'' Nhi nữ Lữ Bối mau theo phụ thân quay trở về, những kẻ ở đây, kẻ nào dám tung ra dù chỉ là một mẩu nhỏ, đều sẽ bị xét xử!'' Hàn Dạ khựng lại, thở dài não lòng, cái chuyện gì vậy trời, muốn trở về sớm một chút cũng không yên thân nữa.
'' Bối Bối, phụ thân không có nói đùa, con muốn thấy cái tửu lâu này cháy rụi sao?'' Lữ tể tướng liếc mắt nhìn về phía xa, người trong mành vẫn không có động tĩnh mới nói cứng, tú bà đang quỳ xuống ở kia đã run lên cầm cập, khốn thật, ai biết nữ nhân ở kia là nhi nữ của Lữ tể tướng, cứ xinh đẹp đàn hay là nhận hết mà, khổ quá!
Hàn Dạ không nói hai lời bước ra, đôi con ngươi màu nâu sẫm chán nản nhìn Lữ tể tướng, nàng khẽ ngáp một cái.
'' Phụ thân, con buồn ngủ rồi, có gì đợi con về nhà ngủ dậy xong rồi nói!'' Hàn Dạ nhảy xuống, từ từ đi qua Lữ tể tướng tiến ra bên ngoài.
'' Muốn vào cung, không phải không có cách, con ở nhà đợi tuyển tú lập phi cho thái tử đi!'' Lữ tể tướng nửa điểm cũng không tức giận, biết nhi nữ nhà ông muốn vào cung, ai ngờ lại dùng cách này, thế thì thanh danh Lữ gia biết để đâu. Cứ để con bé vào cung tuyển tú cho biết, xem coi thượng cung đại quan có trị nổi không, được ông chiều quá sinh hư rồi.
'' Phụ thân, ý con tuyệt đối không phải thế!'' Hàn Dạ lập tức quay lại nắm lấy tay Lữ tể tướng, ánh mắt tột cùng là kinh hoàng cùng sợ hãi.
'' Đưa tiểu thư về, từ giờ đến khi ngày tuyển tú không cho rời khỏi phòng nửa bước!''
'' Phụ thân, con tuyệt đối sẽ không hư nữa!''
'' Đưa về!''
'' Phụ thân aaaaaaa!''
------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : bả Dạ bả nhoi dễ sợ =)) , đã nhoi còn ngốc, từ từ rồi xem, ông Thiết mưu mô lắm chứ không hẳn là đáng thương đâu chúng em yêu nhé :P . À có bạn nào muốn ib cho au nói chuyện qua wat thì cứ ib thoải mái đi nha, au không hứa sẽ rep ngay nhưng nhất định sẽ rep, ^^ , hẹn gặp các tềnh yêu tuần sau nè


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận