Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng

'' Những kỉ niệm còn lại trong trái tim em,
em mãi mãi không muốn đánh mất chúng.''
~ Leave~ Park Bo Young~ Oh My Ghost Ost~
warnings : Các bé dưới mười sáu tuổi nên bỏ qua chương này nhé, bé nào nghĩ mình đã lớn hoặc cảm thấy bình thường cứ xông vào, đừng để ảnh hưởng đến đầu óc là được rồi, hihi^^. Và bà au già như tôi vẫn viết H, ôi trời :'( !
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đông Hải long cung.
Thân ảnh nữ nhân nhẹ nhàng lướt qua những rặng san hô hồng rực, nàng bước đến đâu, quần thần nghiêng người cúi chào đến đấy. Từ khi phụ thân mất đến giờ, một mình nàng lẻ bóng cai quản nơi long cung lạnh lẽo, ngày ấy, phụ thân đỡ cho Kiều Tiễn một mạng, chấm dứt chiến tranh giữa tiên tộc và long tộc. Nàng biết nàng sai rồi, nàng giết đi nữ nhân kia là sai trái, nhưng phụ thân đâu có gây ra lỗi lầm gì, tại sao không để nàng chết đi ? Kiều Tiễn mỉm cười cay đắng, lệ trực trào cũng bị nén lại một cách tàn nhẫn, đôi mắt sắc sảo khẽ nhìn về phía cung nhân bước tới.
'' Thưa công chúa, có người muốn gặp công chúa, đang đứng đợi ở ngoài kia.''
'' Không gặp! Bất kể là ai...'' Kiều Tiễn lãnh đạm từ chối, quay mình vào bên trong.
'' Nhưng hắn bảo hắn chính là người công chúa muốn gặp nhất..''
Kiều Tiễn trong đáy mắt thoáng hiện lên chút nghi hoặc, nàng từ từ tiến lại ngồi trên ngai, được rồi, để xem kẻ nào muốn động đến nữ nhân đã không còn cái gì để mất như nàng.
...........................................
'' Nàng là Kiều Tiễn? Lời đồn đại quả không sai, quá khuynh quốc khuynh thành!'' Nam nhân một thân hắc trường bào, tiến đến trước mặt Kiều Tiễn, thừa dịp đánh giá một chút. Đáy mắt hắn hiện lên chút giảo hoạt khó lường, thật khác với vẻ mặt hiền lành tuấn tú kia.
Xung quanh người hắn chính là yêu khí, một tên yêu quái còn có gan mò đến tận nơi đây, xem ra cũng không phải tầm thường. Kiều Tiễn lãnh đạm, phất áo đứng dậy đi về phía rặng san hô, quay lưng lại với người kia.

'' Ngươi muốn gì ? ''
'' Chúng ta cùng là thủy tộc, công chúa, nàng không thấy thế sao?'' Hoành Thiết cười khẩy, giấu đi chút chế giễu trong lòng.
'' Ta biết, ngươi đã là đại thủy quái, yêu lực chắc chắn không tồi. Có điều, ta tin ở đây sẽ không có thứ ngươi cần, mau đi đi..'' Kiều Tiễn phất áo muốn rời khỏi, tức thì thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên. Nàng khựng lại, nước mắt bấy lâu nén chặt không ngăn được chảy hai hàng.
'' Tiễn Tiễn, nhi nữ của phụ thân...Tiễn Tiễn..''
Kiều Tiễn từ từ ngoảnh lại, nam nhân cười khẩy, biết đã nắm được điểm yếu của nàng, không nhanh không chậm ném về phía nàng một mảnh hồn phách của Đông Hải long vương quá cố. Mảnh hồn phách nhẹ nhàng rơi vào tay Kiều Tiễn rồi hóa thành giọt tinh phách, sáng lấp la lấp lánh. Nước mắt nữ nhân chảy xuống càng làm giọt tinh phách trong suốt hơn.
'' Ngươi... sao ngươi lại tìm được hồn phách phụ thân ta? Không phải ngày đó... ngày đó.. ta không thể tìm được....'' Kiều Tiễn khụy xuống, khóc thành tiếng.
Nam nhân đã ngồi xuống bên cạnh nàng, thanh âm của hắn, chỉ có lạnh lẽo cùng băng giá, yêu khí xung quanh hắn quá mạnh, quá đáng sợ.
'' Kiều Tiễn, ta biết nàng rất thương yêu phụ thân, chín hồn phách còn lại ta sẽ bảo quản thật tốt. Ta còn có thể khiến phụ thân nàng sống lại, chỉ cần nàng nghe lời!'' Hoành Thiết khẽ thì thầm bên tai nàng, nước mắt Kiều Tiễn rơi xuống ngày càng nhiều.
'' Ngươi muốn cái gì, cầu xin ngươi hãy trả lại hồn phách của phụ thân, ta cầu xin ngươi!'' Nàng níu lấy áo người kia, tha thiết van xin.
Hoành Tảo mạnh bạo đứng dậy, nữ nhân không còn điểm tựa ngã xuống. Trước mặt nàng chỉ là bóng lưng rộng rãi của hắn.
'' Giúp ta giết được Hàn Trạc quân, phụ thân ngươi nhất định sẽ sống lại!'' Hoành Thiết đáy mắt hiện lên tia phẫn nộ cùng cực, nếu như tên khốn đó chết đi, nàng nhất định sẽ trở về bên hắn, nhất định là thế.
'' Hàn...Hàn.. Trạc quân, ta không làm được, cầu ngươi!'' Kiều Tiễn sợ hãi lùi ra sau, nhắc đến cái tên này, nàng không kiềm chế được trong lòng run sợ đến mất bình tĩnh. Nữ nhân thất thần bò đến quỳ trước mặt hắn van xin nhưng không hề đổi lấy được một cái liếc mắt của hắn.
'' Ngươi quả là một nữ nhân có hiếu, đã làm ra chuyện xấu hại chết phụ thân, bây giờ có muốn nhìn thấy ta bóp vụn sự sống duy nhất còn sót lại của phụ thân ngươi không?'' Hoành Thiết đưa tay ra, chín mảnh hồn phách lập tức bay lên cao. Kiều Tiễn nàng thấy rõ, là phụ thân đang nhìn nàng bằng ánh mắt buồn rầu, nữ nhân không ngăn được mình bật khóc thành tiếng.
'' Được.! Ta làm.. bất kể chuyện gì... ta nhất định nghe ngươi!''

---------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trại Phong Lân.
Hoành Tảo từ trong cơn sốt chợt tỉnh lại, đôi con ngươi nâu sẫm khẽ nhìn xung quanh một chút rồi khựng lại khi phát hiện ra bên trong chỉ còn mình và hắn. Nam nhân kia, hắn là ai, có tư cách gì để bao bọc nàng. Hoành Tảo mặc kệ chính mình đang không còn chút sức lực đứng dậy nắm lấy cổ y phục người kia, thực sự rất muốn giết hắn, mặc kệ tất cả.
'' Tại sao? Tại sao ngươi lại cướp đi nàng khỏi ta? Ta chỉ còn mình nàng, nữ nhân ấy..''
Hàn Trạc bình thản, đã bị dính yêu khí nặng đến thế, phản ứng như bây giờ cũng coi là nhẹ rồi. Nếu hắn chưa từng đối xử tốt với nương tử, Hàn Trạc khẳng định sẽ không giúp hắn.
Nam nhân hắc y khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Hoành Tảo, hắn đang ốm, đừng nên manh động, còn nữa...má phải Hàn Trạc truyền đến cơn đau nhức tê tái, thân thể bị lùi ra sau một chút, cũng không phải là quá mạnh, dù gì tên kia còn đang yếu. Có điều, hắn chưa kịp nói trước, bất kể phàm nhân nếu dám động thủ với hắn đều sẽ chịu phản đòn. Hoảnh Tảo đột nhiên bị hất văng ra xa, miệng phun xuống ngụm máu nhỏ, cơ thể nam nhân rung lên, dường như đã quá kiệt sức.
'' Điện hạ, A Tử, hai người bị điên hả?'' Thanh âm nữ nhân tức giận truyền tới, Hàn Trạc chỉ cảm thấy thân ảnh ấy dần dần tiến về phía hắn, rồi bước qua không một chút lưu tâm. Khóe môi hắn cũng bị rách, chà, có một chút rát thôi, nhưng mà nhìn nàng quan tâm đến kẻ kia như thế, cõi lòng không hiểu sao lại xót xa.
Thất Sát Sát hốt hoảng cúi xuống đỡ lấy Hoành Tảo ngồi trên giường lớn rồi đặt hắn nằm xuống, trong đáy mắt hiện lên đều là lo lắng cùng thương cảm. Tay nàng cũng bị Hoành Tảo cầm chặt, Thất Sát Sát không muốn bỏ ra, dù gì hắn vẫn còn yếu lắm.
'' A Tử, ngươi phải biết huynh ấy không khỏe, ngươi còn đánh huynh ấy..''
Chưa để nữ nhân nói xong, Hàn Trạc đã quay người rời khỏi, để lại bên trong còn mỗi hai người. Hắn..hắn bị chọc giận rồi sao? Nhưng rõ ràng lúc nàng bước vào chỉ thấy hắn đang động thủ với điện hạ, hắn lấy cái gì để giận ?
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Hàn Trạc đương nhiên không tức giận, cũng không buồn, hắn biết nàng chỉ là hiểu nhầm, biết nàng vẫn yêu thích chỉ một mình hắn là được. Có điều, hắn ngồi đây lâu như vậy, mà nàng cũng không thèm xuất hiện, cũng phải, nam nhân kia đang ốm, tiểu muội là nàng phải có nghĩa vụ chăm sóc. Cũng không có gì to tát cả, Hàn Trạc khẽ phất tay một chút, từng đàn cá con nào con nấy theo nhau xếp thành vòng tròn, nhô cái đầu lên, phá tan hình ảnh phản chiếu của ánh trăng mờ mờ khuất sau đám mây mỏng.
'' Chúng tiểu yêu bái kiến Hàn Trạc quân!''

Hàn Trạc khẽ mỉm cười rồi gật đầu, vạn vật xung quanh đây đều nắm bắt tin tức mau lẹ quá, cũng một tay lão thổ địa đây mà.
'' Đêm nay là trăng tròn, yêu khí sẽ trở nên rất mạnh thưa ....'' Đám cá yêu xôn xao, con nào cũng tranh nhau lên tiếng rồi đột nhiên im bặt, lặn xuống nước rất nhanh biến mất. Hàn Trạc vốn chưa nghe ra chuyện gì, bình thản nhìn một cái, cuối cùng nàng cũng chịu đi tìm hắn rồi.
Thất Sát Sát ngồi xuống cạnh nam nhân, đưa cho hắn một vò rượu lớn, chính mình cũng ôm một vò rượu rồi nhìn hắn cười hiền.
'' Xin lỗi ngươi nhé, lúc nãy điện hạ có nói hết rồi, là vì người không tỉnh táo nên mới như thế..'' Thất Sát Sát khẽ quan sát biểu hiện nam nhân, bình thản, lãnh đạm, nàng không thích hắn im ắng như vậy, mặc dù hắn bị câm, nhưng ở bên hắn, nàng cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.
Nữ nhân khẽ đưa tay ra tháo đi tấm vải che dung mạo hắn, dưới ánh trăng lại càng thêm phần mờ ảo,
cuốn hút. Hàn Trạc lần này cũng quay sang nhìn nàng, hai người cứ nhìn nhau hồi lâu, Thất Sát Sát cười khúc khích thơm lên má hắn, hại nam nhân một phen đỏ mặt.
'' Nào, trăng đẹp như thế này, không phải nên uống một chút rượu sao, không say không về! '' Nàng lấy bình rượu trong tay cụng nhẹ vào bình rượu của hắn rồi đưa lên uống ừng ực.
..............................................
Thật ra, một chút của nàng chính là uống hết bình rượu của mình, rồi uống luôn sang phần hắn, say đến bí tỉ, không biết trăng sao gì nữa. Hàn Trạc cười khổ nhìn lấy nữ nhân hai tay vòng qua cổ hắn, hai chân vòng qua eo hắn, bám rất chắc chắn. Nàng mắt nhắm tịt, thỉnh thoảng còn mở nhìn hắn đầy ủy khuất nếu dám gỡ tay nàng ra, môi nhỏ cứ dính chặt vào cổ hắn, hít hà mùi hương thân quen chỉ thuộc về một mình nàng.
'' Huhu, Hàn Trạc quân ơi.. thiếp... vui lắm a..'' Thất Sát Sát đang được hắn bế về sương phòng đột nhiên hét toáng lên, nam nhân hốt hoảng che miệng nàng lại.
Trong đêm tối, hai thân ảnh cứ ta bịt miệng nàng, nàng cắn tay ta, nàng kêu la inh ỏi, đến cuối cùng vẫn phải dùng tiên lực mới đưa được nữ nhân về sương phòng. Ách, nhìn vết hoa liễn trên trán nữ nhân sáng lên đầy mị hoặc, thôi xong, đêm nay hắn xong rồi! Đã đêm trăng tròn còn uống rượu, kết cục của hắn sẽ là gì đây.
'' Hàn Trạc quân ơi, đừng đi, đừng có đi ra khỏi phòng mà! Hàn Trạc quân ơi thiếp yêu chàng nhiều nhiều nhiều....'' Thất Sát Sát vừa được đặt nằm xuống liền bật dậy bám chặt lấy hắn, thân hình nữ nhân kiều diễm dính sát lấy hắn, khiến nam nhân có chút thở không thông.
'' Ngoan, ngủ đi, vi phu sẽ không rời khỏi'' Hàn Trạc phát hiện đầu nữ nhân đang tựa vào vai mình mềm nhũn, nín thở đặt nàng xuống rồi cũng nín thở kéo chăn lên. Nữ nhân vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành, thỉnh thoảng nấc nhẹ rất đáng yêu. Hắn khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn, vết hoa liễn lập tức tối lại, không còn sáng nữa. Hàn Trạc thở phào, hắn cũng là nam nhân, từ chối nàng bao lần như thế, có biết hắn khổ cực đến thế nào không?
Nam nhân khẽ nhìn người trên giường một lát rồi đứng dậy rời đi, nhưng chân hắn vừa đặt ra khỏi cánh cửa, cả người đã bị kéo về phía sau, cửa sương phòng cũng đóng sầm một cái.
'' Ta biết là không thể tin chàng được mà!'' Nữ nhân ngồi trên giường lớn, sương phòng vốn đã tối om, vết hoa liễn trên trán nàng lại tỏa ra ánh sáng màu hồng đẹp đẽ, mái tóc mềm mại cũng xõa ra đầy mị hoặc. Nam nhân bị đẩy ngã xuống giường, bên tai đã vang lên thanh âm nữ nhân ủy khuất, nũng nịu
'' Cho thiếp...cho thiếp.. Hàn Trạc quân xấu xa!'' Hàn Trạc nhìn nàng từ từ trèo lên người hắn rồi nằm xuống, bàn tay mềm mại khẽ vuốt má hắn, ấm ức.

'' Cho..nàng.. cái gì?'' Hắn khẽ vuốt tóc nàng, một tay nhẹ xoa lưng nàng, như thế này cũng được, cầu xin nàng đừng làm thêm một hành động khinh suất nào nữa, nếu không, hắn sợ mình sẽ không có đủ sức lực để khống chế bản thân.
'' Chàng... thiếp muốn chàng... Hàn Trạc quân...Tiểu San San muốn chàng...'' Nữ nhân ủy khuất thì thầm bên tai hắn đầy quyến rũ, cánh môi thơm ngát của nàng tìm đến bạc môi hắn, dây dưa không ngừng. Tay nhỏ vẫn làm loạn trên người hắn, mọi chiến tuyến phòng bị của Hàn Trạc thi nhau đổ sụp. Hắn biết nàng chỉ là mạnh miệng, còn lại vấn đề kia, chưa hề biết một chút gì, nữ nhân mắt nhắm mắt mở cật lực cởi y phục của hắn, loay hoay mãi vẫn không mới chỉ mở được phần trên, còn phần dưới....
'' Hàn Trạc quân ơi, sao cái này khó mở thế này? ''
'' Hàn Trạc quân ơi, cởi y phục giúp thiếp đi, mấy cái thứ chết tiệt này!''
Thế là nữ nhân của hắn cuối cùng cũng tìm thấy con đường giải thoát toàn vẹn cho cả hai, đến khi trên người bọn họ không còn một mảnh vải nào, Thất Sát Sát ban đầu nắm thế thượng phong, từng tấc da thịt trên người hắn đều bị nàng trêu đùa. Hàn Trạc vẫn giữ được bình tĩnh, thỏa mãn ngắm nhìn dung mạo nữ nhân kiều diễm đến khó thở, lại cuốn lấy cánh môi nàng mà cắm mút. Thất Sát Sát nóng lắm, phía bụng dưới bị hắn trêu đùa đến nóng rực, dù hôn hắn, ôm chặt hắn, chà xát tấm thân lên hắn cũng không bớt đi cảm giác khó chịu nơi thân dưới. Cứ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến chạy qua, tê rần. Miệng nhỏ không ngừng rên hừ hừ, bị trêu đùa một lúc, nàng ghé cổ hắn thở dốc. Phía thân dưới dòng suối mị hoặc khẽ chảy xuống, thấm ướt cơ bụng rắn chắc của ai kia. Khung cảnh quả thực rất mị hoặc.
Nữ nhân đột nhiên cảm thấy ủy khuất, thật không công bằng, quá là không công bằng, nàng ấm ức trong lồng ngực hắn.
'' Hàn Trạc quân, thiếp nóng lắm, cầu chàng..hức...hức..''
Hàn Trạc khẽ mỉm cười, là người dấy lên ngọn lửa tình hừng hực hắn chế ngự mấy trăm năm qua, giờ lại kêu khóc đầy đáng thương như thế, nhưng hắn thực tình không thể dừng lại nữa, giờ khắc này, hắn hận chỉ không thể cùng nàng hòa làm một. Nam nhân khẽ vuốt lưng trấn an Thất Sát Sát, thì thầm bên tai nàng.
'' Tiểu San San ngoan chịu một chút..'' Hắn cầm lấy tay nàng, hướng tiểu đế quân sớm đã hùng dũng hiên ngang áp vào, nàng ưm nhẹ một tiếng thỏa mãn, hảo ấm a, thật đáng yêu a, nhưng mà ta thích bạc môi tướng công ta hơn. Nghĩ gì làm nấy, Thất Sát Sát vươn lên hôn hắn, gáy nàng bị hắn cầm lấy, hôn sâu rất sâu, sâu đến không thể hét lên khi vật lớn kia không kiêng dè đi vào, phá đi rào cản cuối cùng, đem hai con người hòa làm một.
Thất Sát Sát nằm gục trên người hắn, mắt vẫn nhắm tịt, mếu máo.
'' Đau.. rất đau...'' Nước mắt nàng khẽ chảy xuống lồng ngực hắn, ấm rực, người ta chỉ thấy bậc đế quân cũng nhăn mặt vì đau vẫn xoa lưng trấn an nương tử, lần đầu của hắn và nàng, quá chặt, vì thế mà đau đến không thở nổi.
'' Ngoan, một chút sẽ không đau nữa.'' Nam nhân khẽ luật động thân mình, thương tiếc hôn lên trán nhỏ đang nhăn lên vì đau của nàng, đột nhiên vết hoa liễn trên trán nàng đổi sang màu xanh rực, yêu khí đã bị trấn áp, tiên khí chiếm thế thượng phong. Trong lòng Hàn Trạc vui đến không thể diễn tả bằng lời, nhưng vẫn bình tĩnh để nàng kịp thích ứng. Bàn tay ấm áp của nam nhân tìm thấy nụ hoa yếu ớt, trêu đùa, Thất Sát Sát không ngăn được chính mình phát ra những âm thanh thật khiến người ta đỏ mặt tía tai.
'' Còn đau không nàng? Ta làm như thế này còn đau không?''
'' Ưm...'' Thất Sát Sát không nói gì, mặc kệ tất cả ăn miệng hắn, ăn tai hắn, ăn má hắn, ăn đôi mắt màu hổ phách xen lẫn chút xanh lục mê người của hắn, ăn mãi ăn mãi, tiếng ngâm nga mị hoặc của nữ nhân trong sương phòng chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ hắn có thế nghe, đã được phong ấn giấu của bậc đế quân giấu đi. Hai con người, hai số mệnh, giờ khắc này nguyện hòa làm một, mãi mãi ở bên nhau, không xa rời~
------------------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : cuối cùng vẫn không ngăn được mình viết H, ôi trời, au khộ quá, mặc kệ, yolo đi, từ nay San đã là của Trạc, kẻ nào dám đụng vào San anh Trạc băm hết, đừng sợ ngược vì cuối cùng San cũng sẽ về bên Trạc nha mấy đứa, mãi yêu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận