'' Cô gái duy nhất của riêng anh.
Người con gái trong giấc mơ ấy tựa hàng vạn kho báu.
Người con gái nở rộ như một đóa hoa tinh khôi.
Chỉ nhìn em thôi cũng khiến giọt lệ anh tuôn rơi.''
~ Only Person~ Kwill~ Pinocchio Ost~
------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đông Cung điện.
Nữ nhân một thân hồng y lúi cúi tìm kiếm, lục lọi hết nơi này đến nơi khác, lão thái bà Tinh Linh cầu xin đừng giận nữa, ta biết lỗi rồi. Hàn Dạ mếu máo, mặt mũi có chút lấm lem thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài, cũng may giờ này Đông Cung điện vắng như tờ, thành ra nàng dễ dàng lọt được vào bên trong để tìm Tinh Linh.
'' Tìm cái này phải không?'' Thanh âm nam nhân ma mị truyền đến, Hàn Dạ lập tức đứng dậy ngoảnh về phía sau, tóc sau gáy dường như cũng dựng đứng.
Đại...đại yêu quái.. sao.. trên người hắn cùng là yêu khí cực mạnh. Còn nữa ,Tinh Linh, lão thái bà Tinh Linh của nàng tại sao lại nằm bất động trong tay hắn? Hàn Dạ cảnh giác lùi về phía sau, càng lùi nam nhân càng tiến lên, thành ra khoảng cách giữa hai người cứ ngày càng ngắn dần. Không được, nàng hiện giờ không có tiên lực, Tinh Linh cũng đã ngủ say, nếu để lộ thân phận chính là đường chết. Trước mắt cứ giả vờ như không biết gì, hắn khẳng định cũng không thể đánh thức được Tinh Linh, nàng sẽ đợi một cơ hội tốt đến đưa lão thái bà trở về.
'' Không...không phải, xin cáo lui...'' Hàn Dạ cụp mắt, cúi xuống vừa định lướt qua hắn, tức thì cổ họng bị nắm chặt, đưa lên cao.. nàng.. thật sự rất khó thở. Nữ nhân không thể nói điều gì, tay nhỏ vẫn cố cấu lấy bàn tay hắn, trăng trối.
Nam nhân đôi con ngươi đen cuồng dã nhìn nàng, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười khẩy nguy hiểm. Sợi dây trong bàn tay hắn chợt bay lên ngang tầm mắt Hàn Dạ
'' Nói xem, thần vật chuyển kiếp này là gì với ngươi, Hàn Dạ tiên tử ?'' Hoành Thiết nhàn nhạt lên tiếng, càng thêm siết chặt bàn tay, dường như muốn bóp chết nữ nhân trước mặt. Huynh muội các ngươi phải nên chết hết đi, đừng cản đường ta đến với Mễ Liên!
'' Ồ, một chút tiên lực cũng không còn, nói xem Hàn Trạc quân sẽ có bao đau buồn khi muội muội của hắn chết dưới tay ta ?'' Nam nhân cười lạnh, hắn như quỷ dữ ngắm nhìn Hàn Dạ đang lả dần đi.
Hàn Dạ sững sờ, cổ họng đau đến mức không thở nổi, môi cũng dần dần tái nhợt đi, không, nàng không thể buông xuôi như thế này được. Bất chợt thanh âm nữ nhân quen thuộc truyền đến, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy thân thể bị thả rơi xuống, thở.. nàng có thể thở được rồi..
'' Đồ đại yêu quái phôi đản, không được động vào mẹ Dạ Dạ!'' Nữ nhân thân lam y chạy nhanh vào bên trong, dùng tiên lực đẩy được bàn tay đang nắm cổ Hàn Dạ, mau chóng đỡ lấy nàng. Hoành Thiết vì phản yêu lực lùi sau một bước, liếc thấy hai thân ảnh ở kia, cười khẩy rồi nhàn nhạt lên tiếng.
'' Cũng chỉ là một tiểu tiên tử vô danh lại dám dùng tiên lực chống lại bản đại yêu, các ngươi mau chết hết đi!'' Hoành Thiết vừa đưa tay ra, cuồn cuộn yêu khí như những mũi kiếm mau chóng bay về phía hai người.
Hàn Dạ từ trong vô thức tỉnh lại, đờ đẫn nhìn Tiểu Thỏ đang ôm chầm lấy nàng sợ hãi, đoạn nhìn về phía xa, đao kiếm yêu khí như mưa bay lại. Nàng không nói hai lời xoay người che cho tiểu nữ nhi, thay Tiểu Thỏ hứng trọn, nữ nhân miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt mơ hồ nhìn người trong lòng mình, không sao... con gái nàng vẫn ổn.
'' Mau...mau..rời đi!'' Hàn Dạ tay rung rung cầm lấy vai Tiểu Thỏ.
'' Mẹ Dạ Dạ! Không được! Mẹ Dạ Dạ!'' Nữ nhân nước mắt chảy ra như mưa, ôm chầm lấy thân hình đầy máu đang từ từ ngã xuống.
Chỉ thấy trong giây khắc, sợi dây ngọc bích nằm trên mặt đất rung lên từng hồi, ánh sáng màu xanh lam chói mắt bắt đầu lan truyền khắp không gian. Tinh Linh bay lên cao, Hoành Thiết cảnh giác lùi lại phía sau, rõ ràng không phải đã ngủ say rồi sao, cớ gì mà thần vật lại thức tỉnh. Sợi dây lập tức hóa thành một viên chân cầu màu lam trong veo, từ từ bay xuống thân thể dính đầy máu của nữ nhân. Đoạn đi qua Tiểu Thỏ đang ôm lấy Hàn Dạ khóc đến thảm thương, viên chân cầu dừng lại một chút rồi cứ thế nhập vào Hàn Dạ. Ánh sáng xung quanh cũng tắt ngấm, mà nữ nhân, đột nhiên thân thể bay lên cao, phát ra thứ ánh sáng chói lòa, bên trong hai người đều bị đẩy mạnh ra phía sau. Hoành Thiết miệng phụt ra một ngụm máu lớn, không nói hai lời phất áo biến mất.
Hàn Dạ một thân phượng bào từ từ mở mắt, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống, đôi con ngươi trong veo liếc nhìn người đang sững sờ ở kia, cánh môi hồng nộn khẽ nhếch lên. Tiểu Thỏ cũng sững sờ, mẹ Dạ Dạ.. mẹ Dạ Dạ đã được hồi phục tiên lực rồi, mẹ Dạ Dạ không chết... mẹ Dạ Dạ không chết, nữ nhân như bé con chạy đến ôm chầm lấy Hàn Dạ, khóc lóc thương tâm.
'' Ngoan, không sao rồi, đừng khóc!'' Hàn Dạ khẽ vỗ lưng Tiểu Thỏ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng rầm rì của cung nữ. '
'' Rõ ràng ta nghe bên này có tiếng động, còn có ánh sáng kì dị phát ra mà''
'' Đâu, ngươi đừng có mà nói bậy, đây là Đông Cung điện đó biết chưa?'
'' Đông Cung điện thì sao chứ, nói cho ngươi nghe, sắp có cung nữ thông phòng được đến đây đó!''
Hàn Dạ mỉm cười chỉ chỉ Tiểu Thỏ, đấy, chuẩn bị vào làm việc quần quật đi con thỏ ngốc mít ướt khó bảo, Tiểu Thỏ bật cười lau nước mắt, vâng, mẹ Dạ Dạ tốt với con quá!
'' Thật ư, hắc hắc, cung nữ thông phòng là cái gì chứ, chính là qua một đêm được điện hạ thị tẩm liền bước lên hàng thượng cung đó biết chưa.''
'' Xùy xùy, be bé cái miệng thôi, ai mà biết được chứ, không nhớ năm xưa điện hạ đâu có cho bất kì cung nữ nào tiến vào, thôi chết! Hai chúng ta đang quá phận sự đó, mau trở về đi chứ để ai nhìn thấy là bay đầu giờ''
......Thiên a! Hàn Dạ cùng Tiểu Thỏ đều bịt miệng để ngăn tiếng thét cao độ đang sẵn nơi cổ họng, trăng trối nhìn nhau.. Thị .thị...tẩm.. thôi chết rồi!!!
------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trời đang quang mây, tạnh ráo, đột nhiên những đám mây đen từ đâu ùn ùn tới, sớm chớp bủa vây không gian trước mặt. Thất Sát Sát liếc mắt nhìn lên một chút, lần này đích thân nàng phải vận chuyển năm xe hàng hóa cao cấp này đến Giang Tô, đương nhiên không kẻ nào dám cả gan làm sơn tặc giữa chốn núi rừng hiểm trở này. Trừ phi chúng muốn chết, hoặc chưa nghe qua danh của Thất trại chủ trại Phong Lân. Nàng chỉ sợ thời tiết không thuận lợi, làm chậm thời gian giao hàng, ánh mắt Thất Sát Sát xoẹt qua một tia lo lắng hiếm thấy. Nữ nhân một thân nam trang đột ngột dừng ngựa như do dự một điều gì, tức thì bàn tay đã được người ta nắm lấy, thực ấm áp thân thuộc. Thất Sát Sát cảm thấy, chính là dường như cuộc đời này có bất cứ biến cố nào xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần hắn mãi mãi ở bên, như lúc này, nàng nhất định đều kiên cường vượt qua.
Hàn Trạc ôn nhu nhìn nàng, gật đầu trấn an. Ôi kìa tình chưa kìa, đám người cưỡi ngựa đằng sau nhìn nhau đầy ý tứ, có kẻ còn cười cười, tất nhiên là cười thầm trong lòng thôi. Để Hàn Trạc quân phát hiện ra bọn họ chắc chắn sẽ bị trách phạt. Tất cả thượng thần trước khi xuống hạ giới đều đã được quán triệt rõ ràng, không sử dụng tiên lực bừa bãi , không được để lộ danh tính......nói chung là nhiều lắm..Lời của bậc đế quân chính là thiên lệnh, phải một lòng một gắng sức, đám thượng thần hiện giờ là mã tư của trại Phong Lân khôi phục vẻ nghiêm chỉnh thường thấy.
'' Có vẻ trời sắp mưa rồi, các ngươi hãy dựng trại qua đêm ở đây, nhất định phải che chắn hàng hóa thật cẩn thận, có hiểu chưa?'' Thất Sát Sát xuống ngựa, chỉ về một khoảng đất giữa rừng khá bằng phẳng, bọn họ không nói hai lời cũng xuống ngựa, lập tức thi hành.
Hàn Trạc khẽ nhíu mày, đằng xa, dường như cũng cảm nhận thấy điều bất thường, đám thượng thần cũng nhìn hắn lắc đầu. Là yêu khí, yêu khí cực kì nặng, mọi chuyện ở đây phải giao cho bọn họ rồi, dù sao cũng là thượng thần, yêu quái cũng phải nể sợ. Ở đây chỉ có nương tử tiên khí hãy còn yếu, chắc chắn bọn chúng sẽ nhắm vào nàng, Hàn Trạc nhìn bọn họ, ý tứ đã rõ ràng.
Nam nhân nhanh chóng leo lên xe ngựa, Thất Sát Sát cũng tò mò bước lại gần , đôi con ngươi trong veo khó hiểu nhìn hắn.
'' Đang làm cái gì vậy a? Ngươi định đi đâu?''
Hàn Trạc đưa tay về phía nàng, Thất Sát Sát chỉ ngơ ngác ô một tiếng nhỏ, không do dự nắm lấy tay hắn, cả người đã yên vị ngồi trên ngựa. Nàng vẫn không hiểu ngoảnh lại nhìn đằng sau một chút, mã tư đều đã dựng lều trại xong, hàng hóa cũng được cất đặt an toàn, bóng tối dần dần đổ xuống.
'' Được, ta cũng muốn khảo sát đoạn đường phía trước một chút!'' Thất Sát Sát cố gắng nói thật to để đám người ở kia nghe thấy, Hàn Trạc khổ sở nín cười, nàng tưởng không ai biết chúng ta có tình ý sao? Trông thấy bọn họ vẫn ai làm việc nấy, Thất Sát Sát mỉm cười ngoảnh lại nháy mắt với hắn.
'' Đi đâu cũng được, miễn là cùng ngươi!'' Nàng thì thầm.
Được, đi đâu cũng được, miễn là ở cùng nàng, Thân San nương tử!
--------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Oa, là miếu Nữ Oa cổ xưa! Hai người không đoán chừng đi được bao lâu, chỉ biết khi những hạt mưa to bắt đầu rơi xuống mặt đất, bọn họ đã gặp một cái miếu bỏ hoang, bên ngoài bụi bặm, mạng nhện giăng từ nơi này sang nơi khác. Thất Sát Sát bước vào trước, ánh mắt lướt qua phía trước một chút, hình như không phải bỏ hoang đâu, bên trong còn có lửa thắp sáng phía một bức tượng được đặt chính giữa ngôi miếu, đầu góc kia cũng có một đống lửa âm ỉ, khung cảnh rất ấm áp. Hàn Trạc bước sau nàng, tiến vào, nữ nhân ngoảnh lại nhìn hắn cười rồi chắp tay.
'' Chúng con cảm tạ Nữ Oa nương nương đã thương tình, chúng con nhất định sẽ không quên ơn người!'' Nàng thành tâm cúi đầu ba cái, đoạn kéo kéo áo hắn, ánh mắt chờ mong.
'' Mau mau nói cảm tạ Nữ Oa nương nương đi A Tử.''
Hàn Trạc nhìn nàng, có chút bối rối nhìn về phía tượng Nữ Oa, mỗi mình hắn thấy một mệnh phụ phu nhân thân rắn đứng ở kia thì phải. Mệnh phụ phu nhân từ lúc hắn bước vào đã cúi xuống hành lễ, Hàn Trạc gật đầu, bà mới đứng dậy, mỉm cười hiền lành. Thấy tôn thượng phu nhân cảm tạ mình, Nữ Oa có chút bối rối, đến khi nàng nhắc Hàn Trạc quân, bà mới đưa tay ra xua xua, đầu lắc lắc, không dám không dám.
Nam nhân khẽ mỉm cười, cũng chắp tay cúi đầu cảm tạ, chỉ cần là lời nói của nàng, bất cứ chuyện gì hắn đều sẽ làm. Nữ Oa cũng cúi đầu tạ hắn rồi nhập vào pho tượng. Ây da, hôm nay Hằng Nga tiên tử nhờ bà đến đây để làm chứng cho Hàn Trạc quân và tôn thượng phu nhân, chỉ cần một lời thề nguyền dưới miếu Nữ Oa, hai người lập tức sẽ trở về bên nhau. Có điều bà cũng cảm nhận được xung quanh miếu Hàn Trạc quân đã phong ấn xuất hiện yêu khí, đúng là điềm không lành!
Hai người từ từ ngồi xuống trước đống lửa, hảo ấm a! Thất Sát Sát hơ tay một chút, bắt đầu luyên thuyên.
'' Ngươi biết không, Nữ Oa nương nương chính là thần hôn nhân đó, nếu như ngươi thành tâm, nhất định ngươi sẽ gặp được nhân duyên tiền định.''
'' Lần trước ta cùng Tiểu Ngọc đến miếu Nữ Oa, tuy là ta không để ý đến hôn nhân, nhưng vẫn rất thành tâm.. thì ra lại được gặp ngươi, số trời quả không đoán trước được.'' Thất Sát Sát hai má đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cặm cụi lấy một cái que hơ hơ trước lửa.
Hàn Trạc ôn nhu xoa đầu nữ nhân, bàn tay ấm áp đưa về phía nàng, Thất Sát Sát vẫn như cũ, không do dự nắm lấy. Hắn kéo nàng đứng dậy, đi đến trước tượng Nữ Oa, rồi nhìn nàng mỉm cười, mười ngón tay vẫn lồng chặt vào nhau.
'' Thật lạ là không cần ngươi nói, ta vẫn hiểu được ý ngươi. Được rồi, hôm nay dưới miếu Nữ Oa này, ta
, Thất Sát Sát,đương gia trại chủ Phong Lân..'' Hai người ánh mắt say đắm nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại giây khắc này. Hàn Trạc tay đưa lên áp vào má nàng, những lời này, hắn đã chờ đợi hàng trăm năm qua, chờ đợi khoảnh khắc sẽ đưa được nàng về Quang Minh điện, chờ đã rất lâu rồi.
'' Tiểu Sát.. nhi nữ của phụ thân! Tiểu Sát!'' Thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, kéo Thất Sát Sát trở về thực tại. Nàng ngoảnh lại phía sau, dưới màn mưa, thân ảnh ấy, tuyệt nhiên chưa từng phai mờ trong tâm trí nàng, là phụ thân, phụ thân đang gọi Tiểu Sát, nàng phải trở ra với người.
Hàn Trạc nắm chặt lấy tay nàng, lắc đầu trấn an nữ nhân. Trong tình cảnh này hắn không được dùng tiên lực, nếu không công sức tất cả sẽ đổ xuống sông xuống biển, yêu quái đang muốn dụ dỗ nàng, hắn tuyệt đối sẽ không để bọn chúng toại nguyện.
'' Tránh ra, là phụ thân, ta muốn ra với người!'' Thất Sát Sát như người mất hồn vùng tay ra khỏi hắn, cả người nàng đã bị ôm chặt. Trong đầu vẫn văng vẳng thanh âm quen thuộc kia.
'' Tiểu Sát... mau ra đây với phụ thân...''
Thất Sát Sát đột ngột im lặng, nước mắt lăn dài trên gò má kiều diễm, vết hoa liễn trên trán nàng từ từ sáng lên, rồi đỏ dần.
'' Hàn Trạc quân, mau buông nàng ra!'' Nữ Oa hiện nguyên thần, cố gắng dùng phong ấn bảo vệ miếu, không được rồi, tôn thượng phu nhân trên người đã bắt đầu xuất hiện yêu khí, cứ như vậy, nguyên khí của Hàn Trạc quân sẽ bị thương tổn.
'' Nghe thần, mau buông nàng ra...!''
''Nàng chính là bản thân ta, chúng ta là một, chúng ta là một, nương tử, cầu nàng! Hãy nghe lời ta, đừng như thế!''
Khóe miệng Hàn Trạc máu từ từ chảy ra, nam nhân vẫn ôm chặt lấy thân ảnh nữ nhân, không xoay chuyển. Đến khi một đạo lực lớn hất mạnh hắn bay về phía xa, Nữ Oa cũng bị đẩy lùi, thương tổn nguyên thần. Nam nhân từ từ đứng dậy, miệng phun ra một ngụm máu lớn, đưa tay về phía Thất Sát Sát..
'' Đừng đi, nàng đừng đi!''
Nữ nhân vốn đã không còn là chính mính, vô hồn bước ra bên ngoài, chỉ còn cách một bước chân nữa, một chút ý thức sót lại duy nhất khiến ngoảnh lại nhìn hắn, nước mắt từ từ chảy ra...
Hàn Trạc bất chấp xông tới, lập tức bị một kiếm yêu khí từ bên ngoài đâm thẳng vào ngực, là nàng.. nàng đã phá bỏ phong ấn hắn tạo nên.. Nam nhân khuỵu xuống, ánh mắt đau đớn nhìn nàng dần dần biến mất vào bóng tối... Thì ra..nàng đã từng chịu đựng nỗi đau lớn đến nhường ấy, ta vốn dĩ vẫn nợ nàng nhiều lắm..hãy đợi ta trở lại tìm nàng, nương tử, nhất định phải đợi được ta đến đón nàng trở về..
'' Hàn Trạc quân, người mau tỉnh lại, Hàn Trạc quân!''
-------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : hức hức, au buồn, nhưng hãy nhớ nha các em yêu, đừng sợ xa cách vì anh nhất định sẽ tìm được em =)))))))))). Ông Thiết quả này chơi lớn quá, đánh trúng tâm lý rồi, lại còn muốn giết luôn ông Trạc, ôi tôi hận! Sau này ổng còn chơi ác hơn kìa, đừng lo, au team anh Trạc nhé, Thiết không có cơ đâu nè, chúc các em yêu đọc truyện vui vẻ nè :))))))