Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng

'' Tình yêu của em đã bị đốt cháy rụi và chỉ còn lại một thứ.
Đó chính là vết sẹo đau đớn từ sự chờ đợi.
Em không thể quên đi một người như anh.
Chỉ còn lại những giọt lệ tuôn rơi.''
~ Hurt~ Ailee ~ Rooftop Prince Ost~
--------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Chúng ta mãi mãi là một, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa... nhất định..ta hứa với nàng, dù là hàng trăm hàng ngàn năm, ta vẫn sẽ tìm thấy nàng..''
Nữ nhân dung mạo kiều diễm tựa tiên tử nằm trên giường lớn từ từ mở mắt, người ngồi cạnh mừng rỡ nắm chặt lấy tay nàng, bàn tay xa lạ khẽ vuốt má Thất Sát Sát. Có điều, nàng không thấy gì hết, trước mắt là khoảng không đen tối cùng tận, ánh mắt nữ nhân vô hồn nhìn vào xa xăm.
'' Nàng đã tỉnh, Mễ Liên, cảm ơn nàng!'' Hoành Thiết cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nhỏ, lưu luyến mùi hương duy nhất thuộc về nàng.

'' Ngươi là ai? Tại sao mắt ta không thấy gì thế này? '' Nữ nhân được hắn đỡ ngồi dậy, có chút xa lạ tránh đi động chạm của hắn, từ từ lên tiếng. Hoành Thiết không nói hai lời bế nàng, để nữ nhân ngồi trọn trong lòng hắn, bàn tay khẽ vén một lọn tóc mai nàng rủ xuống má.
'' Nàng là nương tử của ta, Mễ Liên, tên của nàng là Mễ Liên. Nàng vì ngã nên có quên đi chuyện lúc trước, rồi nàng sẽ nhớ lại thôi. Ta nguyện là đôi mắt của nàng, Mễ Liên, ta sẽ không để bất trắc nào xảy đến nữa.'' Hoành Thiết để đầu nàng tựa vào vai hắn, hôn lên trán nàng. Vết hoa liễn vẫn còn đó, đỏ rực kiêu sa. Nữ nhân trong lòng gật nhẹ, ánh mắt vẫn vô hồn từ từ khép lại, nàng rất buồn ngủ, không biết vì sao. Người này lạnh quá, không hề quen thuộc, tuy giọng nói của hắn nàng hình như đã nghe qua ở đâu đó..Hắn là tướng công của ta sao?.. Tên của ta là Mễ Liên ? Mắt ta...
'' Nương tử, nàng buồn ngủ sao?'' Hắn cúi xuống, phát hiện nữ nhân trong lòng đã ngủ say, nhẹ nhàng để nàng nằm xuống giường, âu yếm kéo chăn lên đắp cho nàng. Cuối cùng hắn cũng chờ được ngày này, được ở gần nàng, được ngắm nhìn nương tử hắn say ngủ, khung cảnh quý giá đến mức hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để nàng mãi mãi ở bên.
---------------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
'' Ngươi sẽ giết nàng mất, nhìn đi, yêu khí khiến mắt nàng mù rồi, nữ nhân đó sẽ là thượng thần, nàng không thể trở thành yêu quái...'' Kiều Tiễn sợ hãi lùi dần về phía sau, đến khi lưng nhỏ chạm đến tường lớn, cổ họng đã bị nam nhân trước mặt nắm chặt. Ánh mắt hắn, giận dữ cuồng nộ.
'' Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì! Mối thù hại nàng năm xưa ta còn chưa tính với ngươi, Kiều Tiễn, ngươi muốn phản lại ta sao?'' Nam nhân càng tăng lực đạo rồi đột ngột thả tay, thân thể nữ nhân mỏng manh ngã xuống, đập vào nền đất lạnh lẽo đau đớn.
'' Ngươi muốn giết ta cũng không sao, ta đã gây ra bao nhiêu tội lỗi như thế, chết là phải. Có điều, nữ nhân đó năm xưa là ta ngu muội hại nàng, giờ đây lại một lần nữa bắt nàng phải chịu đau khổ. Không phải ngươi yêu nàng sao? Ngươi nhẫn tâm muốn nhìn nàng chết dần chết mòn?'' Kiều Tiễn từ từ ngồi dậy, lại bị một đạo lực hất mạnh vào tường, miệng nàng phun ra một ngụm máu lớn.
'' Nàng sẽ là nương tử của ta, tuyệt đối ta sẽ bảo vệ nàng, đừng bao giờ nhắc đến tên Hàn Trạc quân trước mặt nàng, hiểu chưa?'' Nam nhân mạnh bạo tiến tới cầm lấy cổ tay Kiều Tiễn, một đường máu chạy thẳng từ cổ tay nàng vào tim, Kiều Tiễn đau đến mức thở dốc, môi trắng bệch, vặn vẹo.
'' Ngươi.. ngươi muốn làm gì?'' Kiều Tiễn trừng mắt nhìn hắn, nàng có thể cảm thấy một dòng yêu khí đang bóp chặt lấy tim nàng, đầu óc Kiều Tiễn như vỡ vụn.

'' Hãy hầu hạ nàng cho tốt, nếu ngươi dám trái lệnh ta,yêu khí của ta sẽ siết chặt lấy nguyên thần của ngươi, để cho ngươi hồn tiêu phách tán, hoàn toàn vô hồi ,nhưng mà như thế ngươi không sợ ? Ta vốn rất tinh tường,hồn phách của phụ thân ngươi sẽ bị vỡ vụn dưới tay thứ nhi nữ có hiếu như ngươi !'' Hoành Thiết cười khẩy, bước đến bên nữ nhân đang run lên bần bật, cúi xuống thì thầm bên tai nàng.
'' Đừng vô ích chống lại ta''
Nước mắt Kiều Tiễn khẽ chảy dài, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, Thân San, xin lỗi nàng, vạn lần xin lỗi nàng, là ta đã hại nàng, là ta đã khơi màn tất cả. Ta đáng chết, ngàn lần đáng chết, nhưng ta không nỡ để phụ thân vì thứ bất hiếu như ta mà chết đi.. thực xin lỗi...
-----------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Kiều Tiễn chăm chú lấy khăn ẩm lau tay cho Thất Sát Sát, nữ nhân trên giường cũng vì thế mà từ từ mở mắt, khó nhọc dưới sự giúp đỡ của Kiều Tiễn từ từ ngồi dậy.
'' Ngươi...ngươi là ai?'' Thanh âm nữ nhân yếu ớt khẽ truyền đến, đôi mắt nữ nhân vô hồn nhìn vào xa xăm, hoàn toàn không thấy được Kiều Tiễn cũng vì nàng mà rơi lệ.
'' Chủ tử.. nô tì là nha hoàn của người, sau này người cứ sai bảo nô tì..''
'' Ngươi khóc sao? Ai ức hiếp ngươi ?'' Đầu Thất Sát Sát chợt đau nhói '' Muội khóc sao? Khờ quá, không phải lỗi của muội, đừng khóc!''. Nữ nhân ôm lấy đầu, run rẩy.

'' Chủ tử, người cảm thấy như thế nào?'' Kiều Tiễn sợ hãi nhìn vết hoa liễn trên trán Thất Sát Sát cứ đỏ dần lên, ôm chặt lấy nàng trấn an. Không hiểu sao nước mắt lại rơi nhiều đến vậy, tiếng nấc thức tỉnh Thất Sát Sát, nàng gắng gượng bình tĩnh trở lại, bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Kiều Tiễn.
'' Ta đau đầu lắm, hắn đâu rồi? Người gọi là tướng công của ta, hắn đâu rồi?'' Nữ nhân khó hiểu đưa tay ra khoảng không vô định trước mặt, tức thì bàn tay nhỏ đã được nắm lấy, bàn tay nam nhân lạnh lẽo bao bọc, chí ít cũng làm nàng cảm thấy mình không cô đơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra và, nàng là ai? Bàn tay kia nắm chặt tay nàng cũng là lúc nữ nhân đột ngột buông nàng ra, im bặt, tuyệt nhiên không nghe một tiếng nức nở nào nữa. Thất Sát Sát cảm nhận thân thể được bế lên, má nàng áp vào lồng ngực nam nhân, cảm nhận trán bị ai kia hôn trụ.
'' Vi phu ở đây, nàng thấy trong người thế nào rồi? '' Hoành Thiết âu yếm nhìn nữ nhân trong lòng, ân cần vuốt mái tóc mềm mại của nàng.
'' Không sao, chỉ là có chút đau đầu. Ngươi kể cho ta nghe đi, trước đây chúng ta đã nên duyên như thế nào? Có phải ngươi có một vết sẹo bên má không? Có phải ngươi..và ta..dưới gốc cây bồ đề..'' Bàn tay Thất Sát Sát vừa đưa lên định chạm vào má người kia, tức thì cổ tay đã bị cầm lấy, Hoành Thiết có chút sợ hãi, để bàn tay nàng lên ngực hắn, không nói gì.
'' Ta..muốn nhớ ra ngươi, ta không muốn quên đi kí ức cùng người..a'' Đầu nàng đột nhiên bị những hình ảnh quen thuộc lướt qua, đau đến mức không thở được. Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy tay người kia, hắn biết trong nàng, yêu khí và tiên khí đang thay nhau giằng co, nhưng ý thức của nữ nhân không chịu chấp nhận trở thành yêu quái. Vì sao? Nếu nàng trở thành thượng thần, hắn mãi mãi sẽ không thể có được nàng, nhưng hắn đang làm cái gì thế này, là hắn đang đẩy nàng vào nguy hiểm?
'' Không sao, Mễ Liên, nghe ta, cố gắng chế ngự lại'' Thân thể đang rung lên của nữ nhân đã được hắn ôm chặt lấy, vết hoa liễn càng ngày càng đỏ lên, tuy nhiên như thế nào đó lại tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh chói lòa. Hoành Thiết đột ngột bị đẩy mạnh về phía sau, hắn, không thể chế ngự được nàng, nữ nhân khó thở vùng vẫy, thân thể càng ngày càng bị nâng lên cao. Xung quanh nàng xuất hiện một tấm chắn trong suốt lớn, Hoành Thiết không thể phá bỏ, chỉ biết đứng im nhìn nữ nhân hắn yêu đau đớn, một cỗ chua xót dâng lên như thủy triều trong hắn. Ánh sáng chói lòa từ trán nàng lan tỏa cả một vùng không gian rộng lớn, rồi từ từ tắt dần.
Nữ nhân vì đau đớn mà đã ngất đi, mái tóc đen mềm mượt của nàng...không thể nào..từng sợi từng sợi theo nhau chuyển sang màu trắng như cước. Thân thể nàng cứ từ từ hạ xuống, đến khi nằm hoàn toàn trong lồng ngực ai kia, mái tóc nàng xõa ra trên hắc y của hắn, trắng xóa, khóe mắt nam nhân một giọt châu trong suốt từ từ chảy ra. Hắn, nên làm gì với nàng bây giờ? Mễ Liên, nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?
------------------------------------------------------------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Quang Minh điện.
Hàn Dạ khuôn mặt lãnh đạm vừa bước ra đến cửa điện, thân hình mỏng manh lập tức ngã xuống, cũng may đã được Tiểu Thỏ đỡ lấy.

'' Mẹ Dạ Dạ, như thế nào, thúc thúc có sao không?''
Hàn Dạ yếu ớt mỉm cười, lắc lắc đầu
'' Không sao, chỉ là nguyên thần bị thương tổn, đại huynh của mẫu thân là ai chứ, huynh ấy là đế quân cơ mà'' Hàn Dạ nói đến đây, nước mắt không ngăn được khẽ chảy xuống, nàng từ từ gỡ tay Tiểu Thỏ, bước đi như người mất hồn.
Tiểu Thỏ cũng buồn, lẳng lặng đi theo Hàn Dạ, đi mãi, đến khi nữ nhân đứng lại, khóc lớn.
'' Là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta, nếu ta đến sớm hơn, đại huynh đã không bị thương nặng đến thế, đại tẩu cũng sẽ không bị hắn bắt đi. Tất cả là lỗi của ta..'' Nữ nhân khóc đến khản giọng trong vòng tay Tiểu Thỏ, hai nữ nhân ôm nhau khóc đến thương tâm. Chỉ có lão thái bà Tinh Linh nãy giờ vẫn lặng thinh lắng nghe, nếu như nói không thương cảm thì cũng không phải, có gì đâu, chỉ là một chút thử thách cho duyên kiếp của hai bọn họ mà thôi. Nhất định sẽ bên nhau thì xa cách không còn là điều đáng sợ nữa.
.......................................
A, thì ra ngươi trông như thế này, Thất Sát Sát dẫm lên đám cỏ xanh mượt, tiến về phía nam nhân đang đứng ở đằng xa. Thân ảnh hắn, quen thuộc đến mức khiến nữ nhân bất giác nước mắt tuôn rơi.Dù chỉ là ngắm nhìn phía sau, nhưng tâm vẫn không vì thế mà ngừng thổn thức, bất giác nàng nhìn lên bầu trời xanh trong, một con chim phượng hoàng lửa uy vũ lượn từng vòng trên không trung rồi từ từ hạ xuống bàn tay nam nhân, Thất Sát Sát rất muốn bước về phía hắn, rất muốn... nhưng càng đi càng cảm thấy chính mình càng xa cách. A, con chim phượng hoàng lửa quay về phía nàng, nhìn chằm chằm, đôi cánh đập đập vào nhau.. muốn ta bế ư? Ngươi muốn ta bế ngươi ư? Nam nhân cũng từ từ quay lại.... Dung mạo tuấn tú như tạc đó...Thất Sát Sát nghẹn ngào, mái tóc đen dài của hắn đột nhiên trắng xóa, nam nhân đưa tay ra, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.. ánh mắt hổ phách xen lẫn chút xanh lục mê người ...cả đời này..Thất Sát Sát cũng sẽ không bao giờ quên đi.
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : Có ai biết con chim phượng hoàng lửa đó là gì không =))))), còm men đi xem ai đoán đúng nào, au là au đoán ra rồi. Truyện sẽ khoảng 20-25 chương thôi nhé ;). Thấy au đăng chap kinh hoàng chưa, tại cứ rảnh là viết truyện hoặc xem đá banh chứ chẳng có gì làm, chúc các em yêu đọc truyện zz nè :))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận