'' Vẽ bằng nước mắt lên bầu trời kia, lời thì thầm của gió.
Theo tia sáng đẹp đẽ đó rồi mãi rơi vào mộng ảo.''
~ A Walk In A Dreamy Road~ Jang Na Ra ~ Dong Yi Ost~
------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Quang Minh điện.
Nam nhân dung mạo tuấn tú có điểm nhợt nhạt mắt nhắm chặt, ngồi giữa long đài, mái tóc hắn bạc trắng xõa xuống, một thân bạch y không nhiễm bụi trần. Xung quanh hắn là sáu thượng thần xếp thành hình lục giác, không ngừng truyền tiên lực, Hàn Trạc vẫn chưa có dấu hiệu thanh tỉnh. Đột nhiên một trong số sáu vị thượng thần miệng phun ra một ngụm máu, trận đồ bị hủy, cả năm vị còn lại cũng bị hất bay ra xa. Đế thượng vội đỡ lấy đế thượng phu nhân, ánh mắt đau đớn lau đi máu nơi khóe miệng bà, rồi cùng nhìn về nam nhân đang ngồi giữa kia, hài tử xuất chúng của bọn họ mãi vẫn chưa tỉnh lại. Nguyên thần của thằng bé bị thương tổn quá lớn, mũi tên yêu khí bắn vào tim Hàn Trạc đã khiến nguyên thần bị vỡ của hắn đóng băng, khó hàn gắn nổi. Trừ phi, kẻ đã gây ra những chuyện này xuất hiện, nếu không.. Đế thượng phu nhân bật khóc nức nở, Hàn Dạ từ từ tiến lại, ôm lấy bà, nước mắt cũng không ngăn được chảy dài.
'' Hài tử, hài tử của ta..!'' Đế thượng phu nhân úp mặt vào vai Hàn Dạ, đôi vai bà rung lên từng hồi.
'' Phụ thân, người không thể cứu đại huynh sao?'' Hàn Dạ lặng lẽ lau nước mắt, bình tĩnh ngước nhìn đế thượng. Bắt gặp ánh mắt đau xót của người, nữ nhân ngậm ngùi dìu mẫu thân về Ly Kính điện. Đại huynh của nàng vẫn ở đó, chờ muội, nhất định muội sẽ cứu huynh!
....................................
'' Mẹ Dạ Dạ, chúng ta biết đi đâu tìm Kiều Tiễn a di bây giờ?'' Tiểu Thỏ mếu máo nắm lấy tay Hàn Dạ, thúc thúc của nàng gặp nguy hiểm rồi, làm sao đây?
'' Không phải con từng tặng cho muội ấy vòng bồ đề hay sao, nếu vậy, nhất định sẽ lần được theo vết tiên khí của con...'' Hàn Dạ quay lại, nắm chặt lấy tay Tiểu Thỏ, ánh mắt cùng là hi vọng mãnh liệt.
'' Nhưng.. chỉ sợ, tiên khí của con yếu như vậy..'' Tiểu Thỏ ngập ngừng, nước mắt lại bắt đầu chảy ra.
'' Không sao, cách này không được chúng ta bày cách khác, con cũng muốn thúc thúc khỏe trở lại đúng không?''
Tiểu Thỏ gật gật đầu, mạnh mẽ gạt nước mắt, vì thúc thúc, bọn nàng nhất định sẽ tìm được Kiều Tiễn a di cùng tên yêu quái ác độc ấy. Hàn Dạ khẽ thở dài, lão thái bà Tinh Linh trong ngực lại cất lên tiếng nói đầy ma mị.
'' Hắn là đại yêu quái, công lực so với Hàn Trạc quân chính là chỉ thua một bậc. Sở dĩ lần này người bị thương nặng đến như vậy là do cố chấp để thương tổn nguyên thần bao bọc lấy tôn thượng phu nhân, cùng lúc đó thì hắn ra tay. Tuy ta không thể nói trước được với các ngươi điều gì nhưng quả thực, nguyên thần của Hàn Trạc quân trụ được tới bây giờ.. chính là bởi vì..!''
'' Vì tỷ ấy. Ta biết, vì Thân San, huynh ấy nhất định sẽ không bỏ cuộc, ta cũng sẽ không bỏ cuộc!'' Nữ nhân khóe mắt một giọt châu trong suốt từ từ lăn dài trên gò má kiều diễm, nàng nhìn về chân trời xanh trong phía xa, cõi lòng nặng trĩu.
---------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thấp thoáng nơi cửa động, nữ nhân mũ áo choàng che đi thân thể, dung mạo nàng dưới ánh sáng mặt trời yếu ớt càng trở nên kiều diễm mị hoặc. Nàng đứng đó, đôi mắt trong veo vô hồn nhìn về phía trước, cánh môi hồng nộn nhỏ nhắn mím chặt, một dải tóc mai trắng xóa vì gió mà buông xuống má mềm mịn, thoạt qua thật giống tiên tử hạ phàm, vết hoa liễn từ lâu đã không còn sáng lên nữa. Thất Sát Sát vẫn lặng lẽ đứng lắng nghe tiếng suối róc rách chảy, mũi nhỏ ngửi thấy hương hoa tử la lan nhẹ nhàng phảng phất đâu đây. Tuy là mắt nàng không có nhìn thấy, nhưng mà trong đầu cũng đã mường tượng ra một lúc nào đó sẽ được ngắm nhìn ánh mặt trời, được ngắm nhìn dung mạo người ấy. Nàng đã biết hắn trông như thế nào rồi, chỉ là nàng thực sự rất muốn nhìn hắn bằng chính đôi mắt của mình.
'' Nương tử, chúng ta mau trở vào thôi.'' Hoành Thiết khẽ mỉm cười sủng nịnh, cầm lấy tay nàng.
Nữ nhân ưm nhẹ, từ từ quay lại, Hoành Thiết vừa tiến tới muốn bế nàng, tức thì má hắn đã truyền tới cảm giác mềm mại. Bàn tay thon nhỏ của nàng chạm vào má hắn, rồi từ từ chuyển đến sống mũi, nam nhân cố ý muốn tránh né.
'' Chỉ là...ta muốn cảm nhận dung mạo của ngươi..đừng tránh.'' Thất Sát Sát từ từ nhắm mắt, bàn tay kiễn nhẫn chạm vào từng điểm trên gương mặt hắn...dung mạo này..thật xa lạ..thật khác với mường tượng của nàng? Nữ nhân mắt nhẹ mở ra rồi buông tay xuống không nói gì.
'' Vi phu bế nàng vào, nào..'' Hoành Thiết ngập ngừng cầm lấy tay nàng vòng qua gáy hắn, nhẹ nhàng bế bổng nữ nhân vào lòng, thơm lên trán nhỏ. Tuy nàng đối với hắn vẫn rất dè chừng cùng xa lạ, nhưng hắn tin lòng chân thành của mình nhất định sẽ khiến nàng cảm động, dù sau này chuyện gì xảy ra cũng không rời xa hắn nữa.
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Kiều Tiễn từ từ ngồi xuống trước giường lớn ngắm nhìn dung mạo yếu ớt của nữ nhân đang say ngủ, giá như ngày xưa nàng không ngu xuẩn đến thế, tiểu cô nương này đâu có tội tình gì. Chỉ nghĩ thế thôi đã khiến khóe mắt nàng rưng rưng lệ. Những khoảnh khắc được ở gần Thân San đối với nàng mà nói, thật sự rất hiếm có, tên đại yêu quái kia lần này có việc phải ra ngoài, nàng mới có cơ hội. Làm kẻ xấu xa bao lâu nay rồi, có phải là nên đến lúc làm người tốt một lần không? Nữ nhân cầm lấy tay Thất Sát Sát ôm vào ngực, khóc đến thương tâm.
Nữ nhân và Hàn Trạc quân có một sợi dây gắn kết vô hình giữa bọn họ, nàng biết Hàn Trạc quân đang gặp nguy hiểm. Và chỉ khi Thân San đã được giới linh phong tỏa, biến thành yêu quái, chính lúc đó, nguyên thần của Hàn Trạc quân chắc chẵn sẽ tiêu tán...biểu huynh của nàng, người đã từng khiến tâm này thổn thức, cũng là người khiến nàng không tiếc tay gây ra bao nhiêu chuyện xấu..
'' Đừng khóc, có vẻ ở gần ta đã khiến ngươi ủy khuất rồi!'' Thanh âm nữ nhân êm ái truyền tới, người trên giường vẫn nhắm mắt, môi nhỏ khẽ mỉm cười khuynh thành, nàng đưa tay lên vụng về lau nước mắt cho Kiều Tiễn.
'' Chủ tử, nô tì.. không có..khóc..''
'' Được rồi, ta muốn hỏi ngươi một điều, ngươi có thể trả lời cho ta không?'' Thất Sát Sát từ từ ngồi dậy,suối tóc bạc trắng mềm mượt cứ thế đổ dài, khiến tâm ai kia cứ quặn đau.
'' Chủ tử cứ hỏi!'' Kiều Tiễn gật đầu chắc nịch, lặng lẽ thấm đi nước mắt.
'' Dạo trước, ta vẫn luôn gặp giấc mộng rất kì lạ: có một nam nhân mái tóc bạc trắng rất quen thuộc, quen đến nỗi ta còn tưởng chính mình đã từng gắn bó với hắn rất rất lâu. Hắn nhìn ta, ánh mắt màu nâu hổ phách xen lẫn chút xanh lục thân thuộc . Nhưng hôm qua ta mơ, hắn lại yếu ớt nằm trong vòng tay ta, ta thực sự đã rất sợ hãi, cảm tưởng như nếu hắn biến mất, ta sẽ đau lòng đến chết..''
Thất Sát Sát vừa kể, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi mất mát như trong giấc mơ, khóe mắt đã đỏ lên . Bỗng hai tay nàng bị cầm chặt lấy, Thất Sát Sát ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên tai đã vang lên thanh âm nữ nhân run rẩy.
'' Thân San, tên của ngươi là Thân San, ngươi là nương tử của Hàn Trạc quân, người và ngươi nếu như cách xa nhau, chính là cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm. Ta là Kiều Tiễn, Đông Hải công chúa, chuyện của lúc trước đến một lúc nào đó ngươi sẽ nhớ lại. Nghe ta, kẻ này không phải là tướng công của ngươi, hắn muốn độc chiếm ngươi, mau tìm được đường trở về bên Hàn Trạc quân, cứu lấy người...A''
Nữ nhân lồng ngực đột nhiên đau thắt dữ dội, nàng gắng gượng hít thở, xung quanh yêu khí cứ như mũi tên đâm thẳng vào thân thể nàng. Thất Sát Sát không biết nước mắt đã chảy ra từ lúc nào, trong đầu từng hình ảnh quen thuộc đan xen vào nhau khiến nữ nhân sửng sốt đến nghẹn ngào.
'' Mau..mau rời đi.. ta không thể đi theo ngươi được.. cầm lấy viên minh châu này.. hắn sẽ không thể tìm thấy ngươi! Nhất..định..phải..cứu..lấy Hàn Trạc quân! Và xin lỗi vì đã để hai người rời xa nhau lâu đến vậy!'' Kiều Tiễn lôi trong ngực ra một viên dạ minh châu, đặt vào trong tay Thất Sát Sát, đoạn tháo chiếc vòng bồ đề đưa cho nàng.
'' Vậy..còn ngươi..Kiều Tiễn...ngươi sẽ như thế nào?'' Nữ nhân bật khóc nức nở, đầu nàng đau đến mức không thở nổi, nữ nhân kia, tại sao ? Rốt cuộc nàng đang gặp phải những chuyện gì? Quá khứ thực tại cứ đan xen vào nhau..
'' Đi đi!'' Kiều Tiễn dùng chút tiên lực cuối cùng còn sót lại khiến thân ảnh Thất Sát Sát hoàn toàn biến mất, bên trong im ắng như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng ngã xuống dưới đất, cuối..cuối cùng, nàng vẫn được làm người tốt, dù là sau này, có thể nàng sẽ không bao giờ được làm nữa.
............................................
'' Nàng đâu rồi, mau nói, nàng đâu rồi?'' Nam nhân một thân hắc y điên cuồng tức giận, bừng bừng yêu khí nắm chặt cổ nữ nhân dung mạo sớm đã nhợt nhạt, nàng nhìn hắn rồi mỉm cười thanh thản.
'' Đại yêu quái, ngươi biết không? Ngươi thật giống với ta lúc trước, ngoan cố giành giật những thứ vốn không thuộc về mình rồi lại ôm lấy đau khổ, buông tha cho nữ nhân ấy đi, nàng không thuộc về ngươi..''
'' Câm miệng!!! Nói mau, ngươi đưa nương tử ta đi đâu ?'' Hoành Thiết ném mạnh thân thể nữ nhân vào tường, nàng ngã xuống, máu từ miệng phun ra không ngớt.
'' Đưa nàng thoát khỏi địa ngục tăm tối này!'' Nữ nhân vừa nói xong, nàng từ từ nhìn vào hư vô, mỉm cười nhẹ, thân thể nhẹ bẫng, nguyên thần đã hoàn toàn tan biến. Cuối cùng Kiều Tiễn nàng cũng được thanh thản, không vướng bận điều gì mà ra đi nữa rồi. Phụ thân, Tiễn Tiễn sẽ đến với người!
--------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trong màn đêm lạnh lẽo, thân ảnh nữ nhân khập khiễng bước vội, nàng không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ biết tay vẫn nắm chặt viên chân cầu nhỏ, bàn chân trần trắng nõn cũng vì gai mà rướm máu loang lổ. Mái tóc nàng bạc trắng xõa tung, dung mạo yếu ớt ngập tràn lệ, cánh môi mím chặt nấc thành tiếng. Vết hoa liễn trên trán nàng theo đó tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh mị hoặc. Hóa ra..Thất Sát Sát đau đớn nhớ lại tất cả mọi chuyện, về nam nhân ấy, về thân phận thật của nàng, nàng muốn gặp hắn, thật sự rất muốn gặp hắn. Đột nhiên cánh tay nàng bị nắm lấy, nữ nhân sợ hãi nắm chặt viên chân cầu.
'' Ngươi là ai? Cầu xin ngươi hãy đưa ta đi gặp Hàn Trạc quân, cầu xin ngươi! Xin..hãy để ta cứu lấy chàng...'' Nữ nhân đôi mắt vô hồn lệ rơi hai hàng, nàng quỳ xuống trước người kia, khóc đến thương tâm.
'' Thúc...thúc thê...'' Thanh âm nữ nhân run rẩy truyền tới, xuất hiện người thứ hai đột nhiên ôm chầm lấy nàng. Tuy nàng không thể nhìn được, chỉ là cảm thấy, người này cùng người đang cầm tay nàng, thực sự rất quen thuộc.
'' Tỷ..tỷ, muội là Hàn Dạ, tỷ còn nhớ không? Muội là Dạ Dạ đây tỷ tỷ!'' Là Hàn Dạ, Tiểu Dạ Dạ nhỏ bé năm nào đó ứ? Bên tai Thất Sát Sát chỉ còn lại dư âm tiếng nức nở cùng nỗi cay đắng cứ từ từ dâng lên. Tiểu Thỏ cũng nghẹn ngào bật khóc.
'' Mẹ Dạ Dạ, là thúc thê, chúng ta tìm được người rồi, cảm tạ trời đất!''
Nữ nhân tóc trắng khóc đến thương tâm ôm hai thân ảnh kia, nàng liên tục gật đầu.
'' Hàn Trạc quân, chàng.....'' Thất Sát Sát vội vàng nắm lấy tay Hàn Dạ, run rẩy nắm thật chặt, làm ơn, hãy nói rằng chàng vẫn ổn, hãy nói rằng chàng vẫn bình an. Thế nhưng, đáp lại nàng chỉ là thanh âm nức nở của nữ nhân, Thất Sát Sát bàn tay thất thần buông thõng, viên chân cầu rơi vỡ tan tành.
'' Đưa ta, về bên chàng...'' nàng nghẹn ngào quỵ xuống, nước mắt như hạt châu từng giọt từng giọt rơi vào mặt đất lạnh lẽo.
......................................................
'' Cứu chàng!'' Nữ nhân lãnh đạm đứng nơi đỉnh núi, nước mắt nàng đã khô tự lúc nào, mái tóc bạc trắng cũng vì gió mà tung bay, khung cảnh thoạt qua nhuốm màu ảm đạm.
'' Nàng..'' Hoành Thiết giật mình quay lại, hai nữ nhân bị yêu khí của hắn vây quanh cũng ngã xuống. Yêu lực của hắn quá mạnh, Tinh Linh chỉ có thể đảm bảo nguyên thần của nàng không bị thương tổn, nhưng Tiểu Thỏ, con bé gần như đã kiệt sức, khóe môi nữ nhân dây ra tơ máu. Hàn Dạ ánh mắt đau đớn nhìn Thất Sát Sát đứng kia không thể thốt lên nửa lời, chỉ biết nước mắt cứ lẳng lặng rơi.
'' Không phải ngươi muốn ta sao? Vậy hãy cứu chàng, ta sẽ không còn vấn vương gì nữa mà đến bên ngươi..'' Thất Sát Sát thân thể run rẩy, những lời nàng nói ra tuy nhẹ tựa gió bay, tại sao trong lòng lại đau đớn đến như thế.
'' Tỷ tỷ, không được!'' Hàn Dạ hét lớn, muốn chạy đến bên nàng, tức thì đã bị Hoành Thiết tung một chưởng bay về phía xa, miệng cũng ho ra một ngụm máu. Tiểu Thỏ khóc nức nở ôm lấy Hàn Dạ, sợ hãi nhìn thúc thê.
'' Đừng động vào bọn họ!'' Thất Sát Sát vô phương vô hướng tiến lên một bước về phía thanh âm của Hàn Dạ, thân thể yếu ớt đột ngột khuỵu xuống. Hoành Thiết nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhưng chỉ nhận lại cùng là sự lạnh lùng cự tuyệt.
'' Được, ta sẽ cứu hắn!'' Hoành Thiết ngoảnh lại nhìn hai nữ nhân đang ôm lấy nhau ở kia, bàn tay nhẹ kéo áo choàng lên cho nàng '' Nhưng nàng, tuyệt đối phải giữ lời..'' Đáy mắt hắn hiện lên chút lo âu.
'' Ta mệt rồi, muốn trở về!'' Thanh âm nữ nhân yếu ớt truyền đến, Thất Sát Sát quay lưng đối với nam nhân, lặng lẽ nhắm mắt, một giọt châu trong suốt từ từ chảy xuống gò má kiều diễm. Nếu không thể gặp lại, cầu xin chàng hãy quên thiếp đi, đừng bao giờ nhớ tới một nữ nhân vô dụng như thiếp nữa.
'' Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, xin tỷ đừng....'' Hàn Dạ nức nở van xin, Tiểu Thỏ chỉ biết cúi mặt vào trong ngực nàng khóc lớn.
'' Các ngươi..hãy quên ta đi!''
Thân ảnh hai người đã sớm biến mất, một viên đơn dược màu lam từ từ rơi xuống bàn tay Hàn Dạ được nữ nhân ngậm ngùi nắm chặt vào lòng.
-----------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thất Sát Sát lại nằm mơ, mơ có nam nhân nào đó ôm lấy nàng, cầm lấy tay nàng đặt lên má hắn. À, có phải dung mạo của hắn là như thế này, mặc dù mắt nàng đã không còn thấy gì nữa, dung mạo quen thuộc ấy dù có chết đi hàng ngàn hàng vạn lần, Thất Sát Sát cũng sẽ không thể nào quên đi. Nữ nhân mỉm cười, mỉm cười đến nước mắt chảy ra như mưa, thật tốt quá, trong mơ cũng có thể gặp lại chàng, gần chàng, còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương nam tính thân thuộc của chàng. Sẽ phải tỉnh lại, cho dù đây chỉ là một giấc mơ, nàng cũng cảm thấy đáng giá. Bàn tay nữ nhân áp lên má người kia đột nhiên bị một giọt nước rơi xuống, một giọt rồi lại hai giọt, nếu không phải là ảo ảnh thì thật tốt. Nàng vòng tay nhỏ qua cổ hắn, từ từ kéo đầu nam nhân xuống, cánh môi hồng nộn vụng về chạm vào bạc môi hắn. Thật mặn, vị của nước mắt mặn chát trên đầu lưỡi, hơi thở hai người như quyện vào nhau, dồn dập đến mê loạn.
'' Để nàng phải chịu khổ rồi.. đã để nàng phải chịu khổ rồi..''Thì ra trong giấc mơ ảo giác, vẫn có thể một lần nữa nghe được thanh âm quen thuộc ấy, khóe mắt nữ nhân nước mắt không kìm được chảy xuống. Bàn tay nhỏ nhắn vẫn áp vào má người kia, cảm nhận hơi ấm chỉ thuộc về duy nhất một nam nhân, đã dặn chính mình phải quên đi, cớ sao trong mơ còn nhớ lại. Có thứ ánh sáng, chói chang hơn ánh mặt trời, đẹp đẽ lung linh hơn ánh trăng, chính là hắn. Nàng nguyện cả đời này nếu không thể nhìn thấy, cầu chỉ cần một lần được thấy nam nhân bình an, vĩnh viễn quên đi những đớn đau của quá khứ, đối với Thất Sát Sát, chính là hạnh phúc.
'' Hãy quên thiếp..mãi mãi đừng nhớ thiếp là ai nữa...sau này thiếp cũng sẽ không ảo giác đến chàng, chỉ lần này nữa thôi..'' Nữ nhân đau lòng đến mức bật ra tiếng khóc nức nở, vòng ôm rắn chắc của nam nhân càng siết chặt hơn nữa.
'' Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, thượng thần Thân San, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng.'' Hàn Trạc âu yếm hôn lên trán nhỏ, vết hoa liễn vẫn nằm đó, tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh đẹp lạ thường.
'' Chúng ta?'' Nữ nhân giật mình, cổ họng nghẹn đắng không thốt nên thành lời.
'' Đúng vậy, bây giờ nàng mở mắt ra đi.''
Khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc đôi mi nàng nhẹ nhàng mở ra tiếp nhận những tia sáng yếu ớt, từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt người kia từ từ hiện lên, quả thực, đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Cả đời này, có ba thứ nàng sẽ không bao giờ quên đi : chính là dung mạo hắn, vẫn là dung mạo hắn, mãi mãi là hắn.
( Tiểu phượng hoàng lửa mếu máo gạt nước mắt : thế mà mẫu thân bảo giây phút con chào đời chính là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời người!''
Au già xinh gái : Ngoan nào, đó là trước khi sinh cưng ra chứ, à mà hình như sinh cưng ra rồi thì vẫn như vậy đó :v, poor phượng hoàng lửa =))))) )
----------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đôi lời từ au : Chap sau sẽ biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra và ông Thiết đã như nào rồi nhé, chúc các em yêu đọc truyện zui zẻ, love u