Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng


Quang Minh điện, ngày hạ chí.
Hàn Trạc bên má truyền tới cảm giác ấm áp, mùi hương thơm thoang thoảng vấn vít nơi đầu mũi. Hắn vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy có một nữ nhân thập phần kiều diễm đang nhìn hắn mỉm cười, đôi mắt nàng sáng long lanh, lông mi tinh tú khẽ rung động, trên trán còn có vết hoa liễn màu đỏ rực kiêu sa, cánh môi hồng nộn hờ hững mở hớp hồn người. Phát hiện hắn đã dậy, nàng lấy ngón tay thon dài trắng nõn lướt nhẹ trên cánh môi hắn, nhẹ nhàng.. nhẹ nhàng véo má hắn, lắc lắc.
'' Ngủ như lão trư, làm ta gọi bao lần cũng không thèm tỉnh, giận chàng, ta không chơi với chàng nữa!''
Hàn Trạc theo bản năng lấy một tay che ngực, nơi nương tử nằm nghỉ, phóng thẳng xuống giường, lưỡi kiếm sáng loáng chĩa thẳng về nữ nhân trên giường, hắn lãnh khốc lên tiếng '' Ngươi là ai? Còn dám leo lên giường bản thượng quân!Hỗn xược!''
Nữ nhân trên giường hừ một tiếng, nàng kiều diễm phủi phủi tay, dùng một chiếc khăn voan bọc bàn tay trắng nõn, từ từ đẩy mũi kiếm ra, không thể để tu vi yêu hoa bị thanh bảo kiếm Ngọc Long này hút mất được.
'' Che cái gì, chàng che cái gì kia? Hả?'' Nàng lách lại gần hắn, thuận tay chỉ thẳng vào bàn tay còn đang giữ ngực khư khư của hắn. Hàn Trạc như cũ không bị phân tâm, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt.
'' Ta còn đang hỏi ngươi, yêu nhân từ nơi nào? '' Nhìn vết hoa liễn kia, khẳng định tu vi của nữ nhân này là không hề tầm thường, nàng ta còn biết được thanh kiếm Ngọc Long này của hắn có thể hút được tu vi của thần tiên mà tránh đi. Tiểu yêu nhân khá lắm, còn dám câu dẫn kẻ đã có nương tử? ( Anh bị chứng cuồng nương tử ạ! :v )
Nữ nhân tức giận bặm môi, đáng yêu vô cùng '' Nói xem những ai biết thanh kiếm Ngọc Long này của chàng có thể hút tu vi hả ? Đồ! Đồ ngốc!''
Nàng tức giận phất áo bước đi, bóng dáng kiều diễm nhanh chóng biến mất. Hàn Trạc so với những lời vừa rồi thì có chút ngạc nhiên, không đúng lắm, công lực của thanh kiếm này, ngoài phụ thân và nương tử ra, quả thực không một ai được biết. Còn nữa, đây là kết giới Mật Mộc hắn tạo ra, ngoài hắn, không kẻ nào có thể đặt chân vào đây mà giữ được mạng. Cuối cùng là, ngực hắn trống không, nương tử? Nương tử đâu mất rồi?
Chỉ có một câu trả lời duy nhất: nương tử lần này giận hắn lắm rồi! Nhưng mà tại sao nàng lại biến được thành hình người, tim Hàn Trạc bỗng dưng vì chuyện này mà đập loạn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Ngày hôm sau, cái gì tới cũng phải tới, đương kim thánh quân Hàn Trạc vì làm nương tử giận mà cúi đầu nhận lỗi
'' Nương tử, vi phu xin lỗi nàng, ngàn vạn lần xin lỗi nàng, có thể lại đây cho vi phu ôm nàng một chút được không?''
Đóa hoa nhỏ phi thường lộng lẫy khẽ quay ngoắt một cái, từ từ di chuyển sang chỗ khác, cách xa hắn.
Hàn Trạc hối lỗi dịch lại gần '' nàng xem, nếu ta biết ngày hạ chí nàng có thể biến thành hình người, ta tuyệt đối không dám lỗ mãng, chỉ vì ta không biết, nàng có thể tha thứ cho ta lần này không?''
Đóa hoa nhỏ lững khững đứng lại, tuy nhiên vẫn không thèm quay về phía hắn. Xét ra thì cũng tội cho hắn, nàng nên nhận mình là Thân San ngay từ đâu, định bụng trêu chọc hắn một chút, ai ngờ tên này giữ thân như ngọc, đối với nàng lại đằng đằng sát khí. Hàn Trạc thấy nương tử có vẻ xuôi xuôi, vội vàng dùng giọng ngọt ngào nhất nói với nàng
'' Nương tử à?''
'' Nương tử ơi?''
'' Tiểu San San?''
'' Hôm nay nàng quên hút tu vi kìa? Ta cảm thấy trống vắng lắm, nàng lại đây được không?''
Cuối cùng Tiểu yêu hoa Thân San cũng bị phu quân câu dẫn, lững khững bay lại chui vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cọ quậy, dụi dụi quen thuộc. Hàn Trạc mừng đến chảy nước mắt, vội vàng vỗ về
'' Xin lỗi, vi phu xin lỗi nàng nhé, lần sau ta đưa nàng xuống hạ giới chơi, tiện thể qua hồ ly động một chuyến thăm ngũ bá, nàng đồng ý nhé?''

Đóa hoa nhỏ bỗng chợt nở rộ trong lòng hắn, ở lâu trong kết giới này, nàng chán muốn chết rồi, ra ngoài chơi đùa chắc chắn sẽ vui hơn nhiều. Hàn Trạc biết nàng háo hức, hắn cũng nở nụ cười sủng nịnh, tám trăm năm rồi, chỉ còn một ngàn hai trăm năm nữa, hắn sẽ được bế nữ nhân trong lòng, đưa nàng về Quang Minh điện, San San của hắn, nương tử của hắn.
Hàn Trạc hắn chưa từng nghĩ một ngày sẽ phải rời xa nàng, không còn được ôm nàng trong lòng mà cưng nựng yêu thương nữa.
Năm đó, Tiên tộc và Long tộc xảy ra đại chiến, Tiên tộc đứng đầu chính là Hàn Trạc quân uy danh khắp cửu giới tuyên chiến với toàn thể Long tộc, cuộc chiến diễn ra dai dẳng, cho đến cuối cùng, vẫn là Hàn Trạc quân khép lại trận chiến ác liệt. Con dân khắp chốn phải chịu tai ương, người ta kể lại rằng, thượng quân một thân hắc trường bào lạnh lẽo đau thương đứng trên đỉnh tru tiên đài, nơi nương tử thân yêu của ngài bị chính công chúa của Long tộc là Kiều Tiễn ném xuống, nàng ta còn dùng tà thuật Phù Dung, đảo lộn luân hồi khiến thượng quân không bao giờ tìm lại được nương tử nữa. Thống khổ thay cho nỗi đau của ngài, trời đất nổi lên giông bão, người người, nhà nhà chìm trong biển lửa.
Nương tử, trở về bên ta, tất cả những thứ này ta đều không cần, chỉ cầu nàng trở về!
Nương tử, hôm nay nàng lại giận ta có phải không, chi bằng nàng trở về nằm trong ngực ta hút tu vi tiếp, vi phu chắc chắn sẽ không làm nàng giận nữa!
Nương tử nàng xem, trúc hồ điệp cũng tới muốn thăm nàng này, tại sao lần nào cũng buộc chúng phải buồn bã trở về thế hả? Nàng không ngoan một chút nào hết!
Nương tử, nàng còn không mau trở về, ta sẽ hồng hạnh vượt tường, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, để nàng phải tức giận mà trở về đánh mắng ta! Nhưng.. nhưng mà ta làm không có được, cả đời này tim ta chỉ có nàng, quay về... có được không?
Hắn điên cuồng lục tung khắp nơi để tìm mảnh hồn phách thất lạc của nàng, bị ném xuống tru tiên đài, đồng nghĩa với việc thân xác yêu hoa bị xé ra làm trăm mảnh, hồn phách thất lạc, nỗi đau của nàng, hắn nguyện dùng cả cuộc đời đánh đổi. Hàn Trạc thẫn thờ ngồi sụp xuống trước tru tiên đài, đau đớn tâm can làm hắn tiều tụy đi thấy rõ, khóe mắt nam nhân rắn rỏi rỉ ra một giọt châu trong suốt, chạy dài, thống khổ. Rơi từ nơi này xuống, nương tử yếu ớt của hắn phải chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu sợ hãi, hắn là tên khốn, tại sao lúc ấy lại không đưa nàng đi theo cùng, tại sao lại không phong tỏa giới linh Mật Mộc đơn thật tốt, Hàn Trạc đau đến quặn lòng. Nếu hắn có thể đi theo nàng, thật tốt, hắn nguyện hồn phi phách tán, nguyện không bao giờ rời nàng một bước.
Hàn Trạc muốn giết ả, muốn để cho Long tộc gia quyến diệt vong, muốn để bọn chúng nếm mùi vị thống khổ mà nàng phải chịu đựng. Nhưng hắn không làm được, giết bọn chúng chỉ bẩn kiếm, nàng vẫn sẽ không trở lại, nàng giận hắn thật rồi, lần này là rất rất lâu...
'' Ngươi, ngươi là ai?'' Thân San ngày hạ chí đã trở lại thành hình người, tiểu cô nương đẹp tựa tiên tử ánh mắt cảnh giác nhìn người đối diện, rõ ràng Hàn Trạc viết tờ giấy kia muốn hẹn nàng đến đây. Tại sao nàng lại gặp một nữ nhân xa lạ thế này?

'' Ngươi hỏi ta là ai ư? Cái đồ yêu hoa như ngươi cũng có tư cách hỏi công chúa Long tộc sao?'' Kiều Tiễn dương dương tự đắc, cũng chỉ là một cái yêu hoa thấp kém, bộ dạng nhìn qua cũng có vẻ xinh đẹp đấy, nhưng mà so với địa vị của nàng chẳng có thể sánh bằng.
Thân San cắm môi, toan quay người đi, nữ nhân đằng sau đã kéo mạnh tay nàng '' Đừng đi! Không phải ngươi đến đây là vì Hàn Trạc quân sao?''
Thân San cảnh giác nhìn người đằng sau, nhẹ nhàng lên tiếng '' Đúng, nhưng người hẹn là chàng, hiện giờ chàng không có ở đây, ta phải trở về rồi, tạm biệt ngươi!''
'' Ta là công chúa Long tộc đó, ngươi không hành lễ sao?'' Kiều Tiễn tức muốn nổ đom đóm, được lắm.
'' Chẳng lẽ ngươi chính là người phá đi kết giới mật mộc, viết thư dụ ta ra đây?'' Thân San cảnh giác lùi một bước, nàng rất ngại tiếp xúc với người lạ, ngoài Hàn Trạc, nàng sẽ không cùng ai kết giao. Phật tổ là nghĩa phụ nàng, người tạo ra nàng giữa tòa Nghiêm Đức, một tiểu yêu hoa yếu ớt sống dựa vào tu vi của phật tổ, được người chăm sóc, thương yêu, Thân San khẳng định chính là không hề tầm thường.
Kiều Tiễn hớ lời, mắt nhìn đi nơi khác '' Đúng, nhưng Hàn Trạc quân chính là người viết bức thư đó, ta chỉ là giúp huynh ấy phá đi mật mộc kết giới thôi!''
Thân San có chút ngạc nhiên '' Tại sao phải phá bỏ?''
'' Bởi vì huynh ấy và ta sắp thành thân, huynh ấy nói không cần đến ngươi nữa, bảo ta đến đuổi ngươi đi, sợ ngươi sẽ níu kéo nên huynh ấy mới nhờ ta!'' Kiều Tiễn nói dối không ngượng miệng.
Thân San nhìn nữ nhân trước mặt, không nói lời nào quay người định rời khỏi, Kiều Tiễn vốn dĩ đang dương dương tự đắc, nhìn biểu hiện kia lại tức xì khói
'' Quay lại! Ta nói ngươi đó, mau quay lại!Ngươi có nghe không hả, mau mau rời xa huynh ấy đi!''
Thân San quay lại, nhẹ nhàng mỉm cười '' Ta không tin ngươi, nếu chuyện này là thực, cứ bảo chàng không việc gì phải ngại, đến gặp ta, nói tất cả, ta nguyện buông tay!''
Có quỷ mới tin ngươi, Hàn Trạc kia dám hồng hạnh vượt tường, ta liền giận chàng, không thèm cùng chàng ở một chỗ nữa. Nhưng nghĩ lại, không phải kết giới duy nhất chỉ có Hàn Trạc mới có thể phá bỏ sao, nếu chàng không cho phép... Thân San lắc đầu, xóa tan ý nghĩ trong đầu nhỏ, Hàn Trạc đối với nàng rất tốt, chỉ cần biết thế là được.

'' Ta tin chàng, cuối cùng vẫn chỉ tin một mình chàng, những lời này, rất xin lỗi, ta không thể tin ngươi!''
'' Yêu hoa ngu xuẩn, ta nói ngươi không để vào tai phải không?'' Kiều Tiễn tức giận ném gói bột vào người nàng, tức thì hai mắt nàng đột nhiên tối lại, thân thể nhẹ bẫng, ngất đi.
'' Đừng trách ta độc ác, chỉ vì số mệnh ngươi quá thê thảm, nếu ngươi không tranh giành biểu ca với ta, sắc đẹp này chắc sẽ không uổng phí như vậy rồi.'' Kiều Tiễn lạnh lùng ném Phù Dung dược trong tay, đỡ lẫy Thân San, hướng về tru tiên đài.
Đau! Nàng đau lắm! Không thở nổi! Hàn Trạc.. cứu thiếp! Đau quá!
Nàng đi thật rồi! Nàng đi thật rồi!
Mấy ngày qua Hàn Trạc quân chỉ đau đớn ngồi bên tru tiên đài, đám cỏ lưu linh cũng muộn phiền, thi nhau lên tiếng '' Hàn Trạc quân, người có biết, Thân San đã nói là đời này chỉ tin mỗi ngài thôi không? Nàng nói nếu không phải từ miệng ngài nói ra, nàng đều sẽ không nghe lọt!''
Hàn Trạc mỉm cười, nước mắt thi nhau rớt xuống, đúng rồi, Thân San của hắn rất cứng đầu, ương bướng, ai mà khuất phục được nàng cơ chứ?
Đám cỏ lưu linh thấy tình trạng này lại xôn xao cả lên, chỉ định an ủi thượng quân mấy câu, sao tình hình lại xấu đi rồi, đành bịa chuyện '' Thượng quân, nàng nói nhất định nàng sẽ trở về, nàng còn nói, sẽ không bỏ thượng quân ở lại một mình!''
Hàn Trạc lặng lẽ không nói gì, đám cỏ lưu linh cũng lặng im, đau buồn, bọn chúng cũng rất yêu quý Thân San, ngày trước đều là nàng lén truyền một ít linh khí ra cho chúng hấp thụ, nếu không bị đám yêu nhện kia đè nát, khẳng định cỏ lưu linh sẽ là một từ phải khiến thần tiên tìm kiếm trong tiên tực sổ.
Ngày đó, chính bọn chúng cũng nhìn thấy Thân San bị ả công chúa kia hảm hãi, nàng vẫn rất bình thản, cao ngạo, lúc bị ném xuống tru tiên đài,đám cỏ lưu linh cũng bất lực, không kêu được ai cứu giúp. Nếu cho chúng thêm sức mạnh, kẻ đáng bị ném xuống tru tiên đài chính là ả tiện nhân kia.
~ Đôi khi, lời bịa chuyện dở hơi của đám hoa cỏ lại trở thành hiện thực :3 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận