Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng

Năm đó, hạ giới chịu tai ương kì lạ, bao năm qua, chưa từng thấy có trận lũ nào kinh thiên động địa như vậy.
Chỉ thấy trong gió bão, có một tiểu oa nhi chừng năm sáu tuổi bước đi thập thững, dung mạo bé con xinh xắn non nớt vì gió bão mà nhuốm màu khắc khổ, trên trán trắng nõn là vết hoa liễn màu đỏ rực kiêu sa, thoạt qua rất ma mị. Y phục trên người bé rách nát tả tơi, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, rung lẩy bẩy, miệng nhỏ chỉ biết thốt lên từng tiếng '' Mẫu.. mẫu thân..''. Chợt một cơn gió mạnh vút qua, thân hình gầy yếu ngã xuống.
Tiểu hài đồng cũng chỉ tầm mười tuổi vội vàng đỡ lấy bé con, lấy áo choàng lớn trên người che cho bé. Nam nhân khuôn mặt có vẻ hung dữ cao lớn đứng sau cũng nhìn xung quanh, lên tiếng
'' Thiếu gia, chúng ta phải mau về thôi, trại chủ đang chờ.''
Thất Tuyền ừm nhẹ một tiếng, cởi áo choàng rồi đưa bé con cho hắn bế, hồi trại.
Ngươi... ngươi là ai.. tại sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đau thương như thế... nam nhân đó là ai.... quen thuộc quá... Trạc.... Trạc sao? Là ai? Ngươi muốn ta lại chỗ ngươi sao? Chờ ta với! Đừng đi!
'' Bé con, đừng sợ, có ca ca ở đây rồi! Ngoan, cố lên!'' đương gia Thất tiểu trại chủ của trại Phong Lân lo lắng ngồi bên cạnh giường, năm chặt tay tiểu oa nhi đang sốt rất cao, khuôn mặt nhợt nhạt ửng đỏ, yếu ớt thỏ nhẹ như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Ông lang già quỳ dưới đất cũng không dám thở mạnh, chỉ lên tiếng '' Thưa thiếu gia, tiểu thư hiện đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần một lát nữa là sẽ hạ sốt, xin người đừng quá lo lắng..''
'' Được rồi, cho ngươi lui!'' Nam nhân trầm tĩnh gật đầu, ánh mắt như cũ vẫn dán chặt lên thân hình gầy yếu của bé con, sợ chỉ một phút lơ là, thân ảnh bé sẽ biến mất.
Sáng hôm sau.
'' Bé con, đừng sợ, lại đây với ca ca nào!'' Tiểu nam nhân đưa hai tay về phía bé con dung mạo xinh đẹp đang run rẩy ở kia, bé lắc lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn.
'' Không sao, lại đây nào, ca ca sẽ không làm hại muội!'' Thất Tuyền có chút đau lòng nhìn bé con trước mặt, đây không phải là độ tuổi trẻ con nên được yêu thương đùm bọc sao, mà bé con này lại thê thảm như vậy.
Hắn cười tươi đưa tay về phía bé con, một lúc sau cô bé mới dám tiến lại gần hắn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lấy bàn tay hắn.

Thất Tuyền mừng rỡ ôm lấy bé con vào lòng, tay khẽ vỗ vỗ lên lưng bé
'' Muội không sao rồi, có ca ca ở đây bảo vệ muội, sẽ không có kẻ nào dám hại muội nữa!''
Bé con trong ngực ưm nhẹ, gật gật đầu.
'' Có thể nói cho ta biết, nhà muội ở đâu không?'' hắn khẽ hỏi, tay vuốt má non mềm mịn.
Tiểu oa nhi nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
'' Vậy tên muội thì sao?'' Tiểu oa nhi vẫn lắc đầu, miệng ú ớ không thành tiếng.
'' Muội... muội bị câm sao?'' Thất Tuyền có chút kinh ngạc, không ngờ bé con này còn bị tật nguyền, kẻ nào nhẫn tâm vứt bỏ bé giữa lúc gió bão thế này.
Bé con có chút ngơ ngác không hiểu ý hắn, miệng bập bẹ '' San.. sát!'' '' San.. sát!''
Thất Tuyền kinh ngạc, tại sao chỉ là một cô bé mà lại nói ra từ ngữ ghê rợn này, ánh mắt kia còn rất ngây thơ, như từ kia không có gì đáng sợ.
Chẳng lẽ là ?
'' Tên muội?''
Cô bé không hiểu gì vẫn gật gật đầu, khóe miệng cong lên, đây là từ duy nhất còn đọng lại trong đầu bé nhỏ, mọi kí ức đều đã biến mất không một chút dấu vết.
'' Được rồi, muội không nhớ ra cũng không sao, ở lại đây với ca ca, phụ thân sẽ nhận nuôi muội, được không?'' Thất Tuyền ôn nhu vuốt vuốt mái tóc tơ mềm, ánh mắt nhìn vào vết hoa liễn kiêu sa trên trán bé, đẹp thật, vết hoa liễn kia thật sự rất ma mị. Bé con này, phải chăng cũng không là người thường?

Từ đó, trại Phong Lân có thêm một tiểu chủ nhân, Thất Sát Sát tiểu thư, được thiếu gia cùng trại chủ hết mực yêu thương.
Thất Thống, phụ thân của Thất Tuyền, cười hồ hởi nhìn bé con đang chăm chỉ luyện võ
'' Sát Sát, cái tên thật hợp với con gái ta, rất có chí khí, gắng lên nào con!''
Tiểu oa nhi quay lại, cười tươi, nụ cười như đóa Mễ Liên nở rộ trong ánh nắng.
Thất Tuyền nhìn bé con của hắn miệt mài tập luyện, cảm thấy như có thêm chút ngọt ngào dâng lên trong lòng, tiểu muội muội của hắn, là ông trời ban cho hắn ( anh ơi, ông trời ổng đang tìm chế đó anh ạ :v ), mãi mãi sẽ cùng hắn ở một chỗ, nhất định là vậy.
Mười năm sau.
Trại Phong Lân xảy ra biến cố, quân lính lợi dụng lúc trại chủ và thiếu gia đi vắng, tràn tới đòi tiêu diệt trại.
Nữ nhân một thân lam bào, tay cầm chiếc bì loan phiến, dung mạo phi thường xinh đẹp đứng trên cao, vết hoa liễn trên trán nàng vì nắng mà tỏa ra màu sắc huyền ảo, gió lớn thổi bay mảnh áo, thoạt qua thật giống thượng tiên hạ phàm.
'' Các ngươi có giỏi cứ tiến vào, bà đây sẽ cho các ngươi biết như thế nào là lợi hại, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt có đúng không? Triều đình là cái quái gì chứ? Không phải chúng ta mỗi năm đều đã nạp cống phẩm rồi sao?''
Một tên quan cầm đầu toán lính đứng dưới cười khà khà, nói vọng lên
'' Khá khen cho tiểu mỹ nhân, không ở gia lo chuyện khuê phòng, dám lên đây cả gan thách thức triều đình? Chúng ta chẳng qua chỉ muốn đến lấy chút thiện ý, các ngươi dám chống sao?''

Thất Sát Sát cười lạnh, lấy thiện ý con khỉ, muốn đến đòi vàng thì cứ nói tuột ra, còn dùng từ ngữ thanh tao làm nàng buồn nôn.
'' Câm miệng, năm nay trại ta đã đóng thuế, khôn hồn thì mau cút về, không đừng trách ta tàn nhẫn!''
Mỹ nữ điêu ngoa quả thực hợp với nữ nhân này hơn ai hết.
Tên quan béo bắt đầu tức giận sôi máu, nữ nhân khốn kiếp, không biết trời cao đất dày, ta vừa mới nhậm chức, muốn thu một ít lợi lộc ả còn dám ngăn cản. Các trại khác đều đon đon đả đả dâng mời, chỉ có đám người trại Phong Lân này, không coi ai ra gì, hôm nay lão nhân phải cho chúng bay một phen thất kinh bát đảo.
Tức thì lão phất tay, đám quân lính phía sau hùng dũng tiến lên.
'' Tên béo kia thật là ngu ngốc mẹ nhỉ!'' Tiểu oa nhi nấp phía sau cổng lớn của trại thì thầm với mẫu thân cũng đang xem trò hay.
'' Ừ, chắc mới đến, còn dám đứng đây lên mặt mới đại tiểu thư, chắc không muốn sống nữa rồi!'' Thiếu phụ nhìn đám lính lèo tèo trên mặt kẻ nào cũng phảng phất nét sợ hãi, ngoại trừ lão quan béo phệ kia, ai ở đây mà không biết đại tiểu thư công lực tiền khoáng vô hậu chứ. Dám thách thức người coi như lao vào chỗ chết.
Đám trại dân đứng đằng sau cũng bụm miệng cười, lão quan béo a lão quan béo, lại giúp tiểu thư giãn gân cốt rồi.
Đám lính tiến hơi xa lão quan kia một chút, thì thào nói vọng lên '' Đại tiểu thư, chúng tôi không dám kháng lệnh, nhưng mà tiểu thư có thể ra tay nhẹ chút được không?''
Thất Sát Sát nhìn xuống, A Sửu, Phu quân Tiểu Tuyên, nha hoàn của nàng đây mà. Đánh hắn không phải Tiểu Tuyên sẽ đau lòng sao, nàng thở dài, gật đầu.
'' Đại tiểu thư, còn có tôi nữa, xin người nhẹ tay dùm, ở nhà còn có mẹ già!''
Không ai khác chính là A Tâm, con trai bà vú của nàng, bỏ qua, Thất Sát Sát miễn cường cười nhẹ, giơ cao đánh khẽ vậy.
Nàng nhìn lại đống lính phía dưới, sao mà toàn người quen thế này, nếu không phải trong trại có chiến dịch cầu hòa giao hữu với bên ngoài thì làm gì có nhiều mối quan hệ với triều đình như vậy. Thất Sát Sát bực mình, Đại huynh đúng là vẫn hiền lành dịu dàng với bọn người này quá!
'' Dừng tay, Thái tử điện hạ giá đáo!'' Tiếng Phúc công công từ xa truyền tới, theo cảm nhận của Thất Sát Sát chính là ẻo lả đến rợn gai ốc.
Lão quan béo núc kinh diễm quỳ xuống hành lễ, thiếu chút nữa là đập đầu xuống đất cái cộp rồi.

Nam nhân một thân long bào bước xuống ngựa, dung mạo phi thường tuấn tú, khí khái hơn người tiến lên, ánh mắt chung thủy ôn nhu nhìn nữ nhân đang hùng dũng đứng trên cao ở kia.
'' Bé con, xuống đây với ta nào, trên đó nguy hiểm lắm, xuống đây huynh đưa muội đi chơi!''
Thất Sát Sát cười cười, thật may Hoành Tảo đến rồi, nếu không nàng cũng không biết chỗ này nên xử lí thế nào nữa, thật may.
'' Huynh chờ muội chút!'' Thất Sát Sát không nói hai lời dùng khinh công bay xuống đất, rất nhanh đã đứng trước mặt hắn, cười vui vẻ.
Phúc công công bẽn lẽn cúi xuống, oa, tiểu thư thật là xinh đẹp '' Tiểu thư!''
Thất Sát Sát cười tươi gật đầu chào lại Phúc công công.
Hoành Tảo nhẹ gõ đầu nàng '' Muội ấy, như con nít vậy, sao không dùng lệnh bài ta đưa cho muội?'' Hắn một chút cũng không chú ý đến lão béo đang run lẩy bẩy dưới đất, trong mắt bây giờ chỉ còn hình ảnh của tiểu cô nương trước mặt.
Thất Sát Sát phì cười '' Chuyện này không cần làm to ra như vậy, thoải mái muội vừa muốn giãn gân cốt, đám người này coi như mộc khung* đi!''
Hoành Tảo vuốt đầu bé con,lãnh đạm quay sang Phúc công công đang đứng gần đó '' Chuyện này ngươi tự giải quyết!''
Rồi quay lại vui vẻ nhìn bé con trước mặt, hai huynh muội hảo hảo đi chơi. Lão béo dưới đất đến số rồi, thật thê thảm!
Đám trại dân lại được phen cười ngất, dính vào đại tiểu thư đã tới số rồi, dính vào *bạn trai* siêu cấp của tiểu thư thì chu di cửu tộc cũng không chừng :v. Vì vậy mới nói, trại Phong Lân trong vùng này chính là số một, là độc nhất vô nhị, đừng mơ tưởng chọc được vào, dân chúng ấm no, huống chi ngày ngày còn được ngắm nhan sắc khuynh thành của đại tiểu thư, nghe đại thiếu gia trò truyện hỏi han, còn gì sung sướng hạnh phúc bằng.
P/s: Không phải NP (1 nữ nhiều nam) đâu nha, toàn nam phụ thôi ạ :v , tỷ ấy không dao động đâu, anh Trạc khỏi lo đi :3
* Mộc khung : người gỗ để tập luyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận