Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng

''Là vì em đã thích anh, dù khuôn mặt em có lạnh lùng ra sao.
Con tim em không như vậy đâu, em chỉ lừa anh thôi.''
~ Every End Of The Day~ IU ~
---------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Ngươi, làm cái gì thế hả? '' Nữ nhân một thân lam bào cố gắng vùng vẫy, nhưng thế nào đó không thể thoát ra khỏi vòng ôm rắn chắc của nam nhân đang nằm trên giường, Thất Sát Sát bực mình đẩy người kia, càng đẩy lại càng gần hắn, đến độ nàng dường như còn nghe thấy tiếng tim hắn đập vừa nhanh vừa trầm ổn. Có điều, mùi hương nam tính này, quen thuộc quá, quen lắm, Thất Sát Sát ngơ ngẩn để nam nhân kia ôm vào trong lòng, thần trí có chút mơ hồ, bên tai lại văng vẳng âm thanh những lúc nàng lên cơn sốt, khóe mắt nữ nhân kiều diễm đột nhiên chảy ra một giọt châu trong suốt.
'' Nương tử ơi, lại đây, xem này....''
'' Tiểu San San ơi, ta nhớ nàng nên đã về sớm rồi, ta đưa nàng đi chơi...''
Thất Sát Sát sợ hãi đẩy mạnh người kia, chạy đi mất. Hàn Trạc cười khổ, giá như hắn nói được, chuyện đã không như thế này, có điều, hắn khinh suất quá, lại làm nàng sợ rồi, nhưng hắn nhớ nàng quá, đã mấy trăm năm rồi, dung mạo ấy mới lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, Hàn Trạc lưu luyến nhìn theo bóng hình nữ nhân khuất sau cửa sương phòng, không sao, chỉ cần được gần nàng, hắn không sợ điều chi.
Hàn Trạc từ từ ngồi dậy, cánh tay hắn gãy rồi, cũng đã được băng bó cẩn thận, hắn lắc lắc đầu, nhắm mắt một chút, tức thì xương cánh tay được nối liền lại, còn may quá, chí ít mệnh cách không bắt hắn phải thu hồi tiên lực, chút chuyện này không làm khó nổi một bậc đế quân cao cao tại thượng như hắn. Đột nhiên cuối góc sương phòng có làn khói xanh từ từ bốc lên, ông lão mặc áo quan, tướng tá có vẻ mập mạp, dung mạo hiền hậu tiến nhanh về phía hắn, cúi xuống.

'' Vi thần là thổ địa của vùng này, bái kiến Hàn Trạc quân!''
Hàn Trạc gật đầu, nam nhân nhìn nghiêng dung mạo như tạc khẽ nhếch môi mỉm cười, thật là biết trêu ngươi mà, đứng trước thần tiên, hắn lại quay trở về bộ dạng ban đầu, còn đứng trước người phàm, haizz, Hàn Trạc từ từ lên tiếng.
'' Ngươi nói một chút về cuộc sống của Đế quân phu nhân ở đây đi, bản thượng quân muốn nghe!''
Lão thổ địa nuốt nước miếng ừng ực, hóa ra nữ nhân xinh đẹp kiều diễm nổi tiếng lưu manh điêu ngoa kia là... phu nhân của bậc đế quân nắm giữ chín cõi, ông lão béo múp kể hết chuyện này sang chuyện khác, người ngồi trên giường một thân trường bào đen tuyền cao quý gật đầu, mà khuôn mặt hắn, càng ngày càng tối như mực, mà tốc độ kể của thổ địa lão nhân càng ngày càng chậm lại, đến khi tắt hẳn luôn, ánh mắt sợ hãi đảo đảo liên hồi.
'' Vậy là, vị ca ca kia cũng có tình ý với phu nhân của bản thượng quân?'' Hàn Trạc ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng ra ngoài, trên người mãnh liệt tỏa ra hàn khí.
'' Vâng.. vâng.. đúng là thế thưa tôn thượng!''Thổ địa lắp ba lắp bắp, sợ quá sợ quá, còn nhớ năm xưa, Hàn Trạc quân uy danh khắp chín cõi tuyên chiến với Long tộc, kết quả là gì, trời đất náo loạn một phen, kẻ làm thổ địa như hắn cũng chịu nhiều khổ nạn nga. T_T
'' Còn một vị thái tử nữa có phải không? Tâm ý nàng thế nào? '' Hàn Trạc lại liếc mắt nhìn thổ địa, làm lão nhân giật thon thót.
'' Thưa tôn thượng, có Cửu Diệu Tinh Quân chứng giám cho lời nói của thần, quả thực Tôn thượng phu nhân tấm lòng từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi, tuy là hai vị nam nhân kia rất thân thiết với người, nhưng người chỉ coi họ như sư huynh thôi, không hề có tư tình ở đây!'' Trong tình huống này, thổ địa mới cảm thấy đầu óc mình cũng không đến nỗi nào, vẫn còn minh mẫn chán, nhìn kìa nhìn kìa, Hàn Trạc quân đang cười có phải không? Lão cảm tạ trời đất!
------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~

Thất Sát Sát lặng lẽ đứng sau lưng Thất Tuyền quan sát người kia, ánh mắt nghi ngờ cùng lạ lẫm, tim Hàn Trạc cứ thắt lại liên hồi, hắn muốn ôm nàng, muốn che chở cho nàng, hay chỉ là đến gần nàng hơn một chút cũng được.
'' Vị huynh đài này, gia huynh ở đâu ?'' Thất Tuyền ngồi xuống ghế gần giường, Thất Sát Sát cũng đứng sát ngay lại, mắt phượng chưa từng rời khỏi dung mạo người kia, mà hắn, cũng chỉ nhìn nàng, bốn mắt cứ nhìn nhau chằm chằm, Thất Tuyền phát hiện có điểm lạ, đưa tay ra trước mặt Hàn Trạc quơ qua quơ lại, ánh mắt nam nhân trên giường đột nhiên chuyển từ ôn nhu đắm đuối sang lãnh đạm nhìn hắn, lạnh nhạt lắc đầu.
'' Ta là Thất Tuyền, đại học sĩ của triều đình, còn đây là Thất Sát Sát, muội muội của ta! Hay.. hay là huynh không nói được sao?'' Thất Tuyền kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, thật giống Tiểu Sát lúc trước.
Hàn Trạc không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn vết hoa liễn đỏ rực kiêu sa trên trán nữ nhân, nương tử của hắn, đóa Mễ Liên của riêng hắn, giờ đây gần ngay trước mắt, nhưng lại xa cách đến vậy, phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào mới đưa được nàng về bên hắn bây giờ ?
'' Nếu huynh không còn nơi nào để đi, hay là ở lại đây cũng được, dù gì công việc ở đây cũng không thiếu..''
'' Huynh à, không được, chúng ta đã biết gì về người kia đâu...'' Thất Sát Sát thở dài, đấy là nàng nói cho có thôi, chứ huynh trưởng đã quyết rồi, có bịt miệng giấu xác đi đâu huynh ấy cũng sẽ đưa người về bằng được. Nhưng cảm xúc lúc trước là gì, lúc gần hắn, thứ cảm giác rung động đến mức quen thuộc, như in hằn trong tâm trí nàng, chỉ dựa vào điểm này thôi, tim Thất Sát Sát cứ đập liên hồi.
'' Dù gì cũng đã làm người ta ra nông nỗi này , thân là bậc trượng phu phải biết gánh trách nhiệm, huynh đài này, huynh cứ ở đây, có gì khó khăn cứ nói với Tiểu Sát, muội ấy là trại chủ đương thời của trại Phong Lân, phụ thân hai chúng ta đã đi thưởng ngoạn trời đất một thời gian rồi..'' Nói đến đây, Thất Tuyền cười cười, chỉ cần chờ đợi phụ thân trở về, hắn sẽ nói hết mọi chuyện, nhất định người sẽ mừng cho hỉ sự này.
'' Ta biết chân của huynh cũng không được khỏe, chi bằng huynh ở sương phòng gần sương phòng Tiểu Sát đi, muội ấy tuy có hơi hung hãn một chút, nhưng lại rất tốt bụng...''
'' Huynh à, cái gì thế, sương phòng đó là của Tiểu Ngọc mà!'' Thất Sát Sát đẩy mạnh vai Thất Tuyền, bộ dạng rất thiếu nữ tính, nỗi lo trong lòng Hàn Trạc chính thức quay về số không, ổn rồi, rõ ràng một chút tình ý giữa hai người cũng không có, tuy nhìn ánh mắt cái người gọi là Thất Tuyền kia rất rất không đứng đắn, nhưng chung quy lại nương tử của hắn không dao động là được!Thế là, Tiểu Ngọc sung sướng như điên dọn đến sương phòng gần đại thiếu gia, và còn một người nữa cũng mừng vui hết cỡ đến ở sương phòng sát sương phòng của nương tử, có thể ngày đêm nhìn ngắm nàng thỏa thích, quá tốt rồi !

----------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đêm khuya, bóng nữ nhân lảo đảo đổ dài trước con đường đi vào mỗi sương phòng, nữ nhân hai mắt nhắm tịt, chân nam đá chân chiêu, Thất Sát Sát cười ngu ngơ, đâm đầu vào một sương phòng, cứ đi cứ đi mãi, đến khi đầu gối bị vấp vào cạnh giường, cả người cứ thế bò lên giường, rúc vào lồng ngực nam nhân đang kinh ngạc không kém làm loạn.
Hàn Trạc khẽ đưa tay lên, một viên dạ minh châu bay ra, chiếu sáng khung cảnh trước mắt, nữ nhân kiều diễm mắt nhắm tịt, vết hoa liễn tuy trong đêm tối lại phát ra thứ ánh sáng mị hoặc, cả người nàng nằm gọn trên người hắn, bàn tay trắng nõn luồn vào trong áo hắn tìm kiếm hơi ấm. Hàn Trạc mỉm cười, đúng rồi, hôm nay tuy không phải ngày hạ chí, nhưng là ngày trăng tròn, Hằng Nga tiên tử trước kia cũng đã gặp qua Thân San, Hàn Trạc mới biết rằng nàng phụ thể yêu hoa đã hấp thu tu vi thượng thần của hắn, nên cứ đến ngày trăng tròn, nàng sẽ dính chặt lấy hắn không rời. Vì thế, đến ngày đó, Hàn Trạc không ra khỏi giới linh mật mộc đơn nửa bước, có công việc gì cũng để các thượng thần khác giải quyết, một người một đóa hoa ôm nhau thủ thỉ hàng giờ, khung cảnh thực hạnh phúc, bây giờ cũng như vậy, nhưng khi nàng tỉnh dậy, có còn được như thế này không?
'' Hàn...Trạc...quân.. là...đồ..con...heo! Xấu...xa!'' Nữ nhân mớ ngủ, nói tiếng được tiếng mất, thế mà lại làm tim nam nhân đập liên hồi, có chút không tin vào tai mình.
'' Nàng nói lại đi, sao cơ?'' Hàn Trạc cố gắng giữ bình tĩnh, thủ thỉ bên tai nương tử.
'' Thiếp.. nhớ.. chàng.. đau...đau..lắm!'' Nữ nhân co ro một cục, ôm chặt lấy hắn, đầu nhỏ khẽ dụi dụi trước lồng ngực nam nhân, Hàn Trạc cảm tưởng tim mình như bị ai đó bóp chặt, tâm cũng đau như có ngàn ngọn giáo cứ thế đâm vào, hắn tồi tệ quá, khiến nàng phải chịu khổ rồi, thử hỏi trên đời này có bậc phu quân nào vô dụng như hắn chứ? Nam nhân bồi hồi, tay lớn khẽ vươn lên vuốt suối tóc mềm mượt, thủ thỉ.
'' Ta cũng nhớ nàng, nhất định phải trở về bên ta nhé, mặc kệ nàng có sinh ra một tiểu cò trắng hay một tiểu hồ ly , ta đều sẽ nuôi dạy chúng thật tốt, San San, ta yêu nàng!'' Hàn Trạc mỉm cười, quả thực lúc trước đều đã nói đến chuyện sau này, nàng sẽ sinh cho hắn thật nhiều thật nhiều bảo bảo, nhưng là nàng là yêu hoa, hắn lại là dòng dõi tiên tộc, có khi nào sẽ sinh ra một con cò trắng không? Nếu là một tiểu hồ ly thì sao? Thân San mếu máo trình bày, Hàn Trạc chỉ mỉm cười thơm trán nàng, thật đáng yêu quá!
'' Sinh..!'' Tức thì nữ nhân mắt nhắm tịt say ngủ chống tay trên ngực hắn, miệng lẩm bẩm '' sinh, sinh'' cái gì đó, Hàn Trạc không nghe rõ, một giây sau, đã thấy nàng sà xuống, cánh môi hồng nộn cắm mút bạc môi mát lạnh của hắn, ngây ngô, mê hoặc, hóa ra nàng nhạy cảm với từ '' sinh'' đến như thế, có khi nào sau này trong Quang Minh điện sẽ có thật nhiều tiểu cò trắng hoặc tiểu hồ ly không? Hàn Trạc mừng như vớ được vàng, nhiệt tình đáp trả.
----------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Tiểu thư, tiểu thư ơi, đến giờ ra xưởng rèn rồi ạ, tiểu thư ơi!'' Thanh âm nữ tử lanh lảnh từ xa truyền vào, lập tức hai thân ảnh đang ôm nhau trên giường mở mắt ra, để tránh những tiếng thét cao độ, tay Thất Sát Sát bịt lấy miệng Hàn Trạc, còn tay Hàn Trạc, yên vị trên miệng nàng.

'' Ơ, tiểu thư đã đi rồi hả, tiểu thư này, không đợi em gì cả!'' Tiểu Ngọc đợi một hồi rốt cuộc cũng không có ai đáp trả, đinh ninh tiểu thư đã ra xưởng rồi, ngúng nguẩy bỏ đi.
Thất Sát Sát vẫn nhìn trừng trừng dung mạo trước mặt, bàn tay Hàn Trạc khẽ trượt xuống gò má kiều diễm, lưu luyến. Đột nhiên nữ nhân trên giường nhảy dựng lên, quỳ xuống, ánh mắt hối hận cùng tội lỗi.
'' Xin lỗi ngươi, là ta không tốt, đêm qua ta quên là đêm trăng tròn, nếu ta có lỡ làm gì ngươi, xin hãy để ta chịu trách nhiệm, ngàn vạn lần xin lỗi ngươi!'' Thất Sát Sát mếu máo chắp tay, khốn thật, bình thường trăng tròn, nếu có mộng du, nàng cũng chỉ đi lại loanh quanh trong phòng thôi mà, sao hôm nay lại trầm trọng thế này rồi, thiên a, chết đi Sát Sát! Một đời thanh khiết minh bạch nay còn đâu! T_T.
Nam nhân từ từ ngồi dậy, mỉm cười ngốc nghếch chỉ y phục tuy hơi xộc xệch nhưng vẫn nguyên vẹn trên người nàng, lắc lắc đầu, quả thực đêm qua nàng khiến hắn một phen đảo điên, nhưng Hàn Trạc tự chủ rất tốt, hắn muốn nàng là của hắn, cả thể xác và tâm hồn, hắn sẽ không vội, sẽ không dọa sợ nàng.
Thất Sát Sát ngơ ngẩn nhìn y phục trên người mình, thở phào, thật may quá, nàng chưa làm gì người ta, không sao rồi, lần sau phải nhớ kỹ mới được, nam nhân này cũng không đến nỗi nào, có phải không, hơn nữa, nụ cười ngốc nghếch kia, có chút.. ừ... chỉ là một chút thôi đấy.. đáng yêu! Vết thẹo đó có gì đáng sợ đâu chứ, cũng như nàng này, vết sẹo đỏ đỏ xấu xấu trên trán này, cũng giống nhau cả thôi, đột nhiên muốn làm hảo hữu với tên này thế không biết.
'' Môi...môi ngươi bị gì thế này?'' Thất Sát Sát lắp bắp chỉ chỉ bạc môi đỏ rực những vết cắn của hắn, thiên a, đừng nói.. đừng nói là nàng làm chứ?
'' Huynh đài, xin lỗi huynh, người mộng du thường không biết mình sẽ làm cái gì đâu, thành thực xin lỗi huynh!'' Hàn Trạc phì cười, nương tử của hắn, một chút nữ tính cũng không có, ai đời lại hào hiệp nhận hết trách nhiệm về mình như thế, mà hắn, yêu nàng nhiều lắm.
Nam nhân đưa tay chạm vào môi nàng, Thất Sát Sát cảm thấy rát rát ''a'' nhẹ một tiếng, thì ra nàng cũng chẳng khác gì hắn, khẳng định đêm hôm qua nàng đã dày vò hắn mạnh bạo lắm đây, Thất Sát Sát khóc ra tiếng mán. Nhưng mà, tại sao má lại nóng lên thế nhỉ, tim cũng đập nhanh nữa, lạ quá, chắc là tại hoảng hốt thôi, nàng cười trừ, khẽ vỗ vỗ vai hắn, ba chân bốn cẳng chạy mất hút, tí nữa còn va phải cánh cửa, cũng may Hàn Trạc phất tay kịp thời, cánh cửa đã mở ra sẵn để nữ nhân thuận lợi bỏ trốn. Đêm qua, Hàn Trạc cười cười thỏa mãn nằm xuống bắt đầu hồi tưởng lại đêm qua, thật là một đêm thật đáng nhớ đối với bản thượng quân!
-------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au xinh gái : Lấp xong hố kia rầu, au xinh đẹp lại đào hố này, có ai nhảy cùng au cho vui không :)))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận