''Hơi thở của em mang theo làn gió thật ấm áp.
Nụ cười em như ánh dương rực rỡ chiếu rọi.''
~ Every Moment Of You~ Sung Si Kyung~ You Who Came From Star Ost~
-------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trời hôm nay quả thực rất đẹp, nhìn kìa, trong xanh đến mức có thể vắt ra nước luôn rồi đó. Thất Sát Sát mỉm cười, hai mươi xe tiêu cùng thuyền dưới núi vận hàng đã xuất bến, công việc trong xưởng rèn đều đã phân bố xong xuôi, có vẻ qua đợt vừa rồi, Lâm Phàn không còn dám làm loạn nữa, thực sự đã an phận thủ thường. Khỏi phải nói Lâm thúc thúc vui đến mức nào, có điều, mỗi khi nàng bước đến kiểm tra tiến độ, Lâm Phàn đều mặt cắt không còn một giọt máu, run lẩy bẩy, hôm đó quả là đã dọa sợ hắn rồi, căn bệnh chết tiệt này, haizz.
'' Tiểu thư ơi, tiểu thư à,...'' Đằng xa truyền đến tiếng gọi ý ới quen thuộc, giọng điệu coi bộ có vẻ cực kì khẩn trương, Tiểu Ngọc thân hồng y mặt mũi đỏ lựng, mồ hôi lấm tấm trên má non mịn, quả là một tiểu cô nương đáng yêu.
'' Từ từ nào, sao phải hốt hoảng thế ?'' Thất Sát Sát ngoảnh lên nhìn nữ nhân trước mắt một cái, rồi lại cắm cúi may may vá vá cái đống màu đen xấu xí gì không biết, Tiểu Ngọc ngồi phịch xuống quan sát.
'' Tiểu thư a, người đang làm cái gì đó ?'' Tiểu Ngọc cầm một đoạn vải màu đen lên ngắm nghía, rồi lại trố mắt nhìn. Thất Sát Sát rất tập trung, một chút cũng không để ý đến nữ nhân trước mặt.
'' Đừng bảo với em tiểu thư muốn học nữ công gia chánh nha, Á... tiểu thư muốn xuấ.....'' Nữ nhân há hốc miệng toan định hét lớn, tức thì miệng nhỏ đã bị bàn tay trắng nõn bịt chặt, mà tay.. tay tiểu thư còn đang cầm kim nữa, Tiểu Ngọc sợ hãi, mắt ngấn ngận nước. Thất Sát Sát giật mình vứt ngay cây kim vào giỏ, mỉm cười nhìn tiểu muội đã bị dọa sợ, xoa xoa đầu trấn an.
'' Bậy nào, ta đang chữa bệnh mà, A Tử bảo ta may đai cho hắn, cách này sẽ giúp ta có thể thư giãn tốt nhất đấy, muội nhìn xem, ta may có đến nỗi nào đâu, ha?'' Thất Sát Sát cười tươi rồi cầm kim tiêp tục may may vá vá.
'' Phụt, hơ hơ.. hơ hơ!'' Tiểu Ngọc buồn cười, đang uống ngụm trà liền bị lời nói của tiểu thư làm cho bắn hết cả trà ra bên ngoài, tiểu thư ngốc ơi là tiểu thư ngốc, đã may đai cho người ta thế kia rồi, chính là một cách thừa nhận cả đời tiểu thư chỉ có thể thuộc về đại phu mà thôi. Nhưng lỡ như đó chỉ là phương thức chữa bệnh thì sao, tốt nhất nàng không nên phát ngôn bữa bãi.
'' Sao, sao thế, xấu đến thế cơ à?'' Thất Sát Sát gương mặt đột ngột đen thui, trở về vẻ lãnh đạm thường thấy, ánh mắt sắc lẹm bắn về phía người còn đang dấm dúi uống trà kia.
'' Không, không có mà, tiểu thư may đẹp lắm á, mà quên, đại phu đâu rồi tiểu thư?'' Tiểu Ngọc giả bộ đánh trống lảng, ráo hoảnh tìm người.
'' À, ta cũng thấy ta có tài lắm, A Tử hả? Hắn đi tắm rồi, đi tắm xong thì nấu thuốc cho ta, không biết là đang làm đến đâu rồi.'' Thất Sát Sát lại ngô nghê cầm kim lên may tiếp, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của người đối diện. Tiểu Ngọc nuốt nước miếng ừng ực, coi bộ có gì sai sai ở đây ấy, sao hai người này lại chẳng giống quan hệ đại phu con bệnh tí gì thế này, giống phu thê mới đúng, đúng.là quan hệ đó đó.. thiên a! Quên!
'' Tiểu thư, không xong rồi, em quên mất... Tam công tử của trại Hỏa Phong lại đến kìa, lần này em mặc kệ tiểu thư, tên này dẹo thấy sợ ấy, đã thế còn coi trời bằng vung. Lần trước không phải hắn một mực xông vào bên trong tìm tiểu thư sao? Đúng là.. ghét thế không biết.'' Tiểu Ngọc bặm môi bặm miệng chửi mắng.
Thất Sát Sát bất lực đưa tay đánh vào trán, thiên a, kiếp trước nàng có lỡ dẫm chết đàn kiến nào không mà kiếp này gặp những thể loại đáng ghét đến không thể hiểu nổi. Nếu tên khốn Hỏa Đằng kia không phải con trai của trại chủ trại Hỏa Phong, vốn dĩ trại Hỏa Phong cùng trại Phong Lân từ lâu đã có mối giao hảo rất tốt, nàng thề sẽ đấm cho nát cái bụng toàn là mỡ của tên heo đực dâm dục ấy. Ba sáu kế, như cũ, chuồn đi là thượng sách. Thất Sát Sát lập tức đứng phắt dậy, ôm lấy thúng đồ may định ba chân bốn cẳng chạy đi.
'' Tiểu Ngọc, ta cầu xin muội, hãy giúp ta nốt lần này đi, nói với tên khốn đó ta không có nhà...''
'' Hắn đã thấy ngựa của tiểu thư trước cồng rồi.'' Tiểu Ngọc chép miệng.
'' Thế nói hắn ta bị ốm, không thể tiếp hắn được..''
'' Có người bảo hắn sáng nay thấy tiểu thư xuống núi cho thuyền xuất bến...'' Nữ nhân vớ lấy một miếng bánh cho vào miệng.
'' Chết tiệt, kệ bà nhà hắn đi, bảo ta đi hẹn hò rồi, có nam nhân để ta đi hẹn hò, thế nhá!'' Thất Sát Sát ba chân bốn cẳng chạy biến đi mất, ồ, cớ hay, Tiểu Ngọc gật gù đứng dậy đi truyền tin, hẹn hò? Tam thiếu a tam thiếu, nô tì tới đây.
---------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' A Tử, A Tử ơi, A Tử à, ngươi tắm chưa, A Tử ơi, tắm chưa, ra đây tí nào, nhanh cái chân lên đại phu ơi, có chuyện gấp lắm.." Thất Sát Sát đứng trước cửa phòng hét lên hét xuống, bà nó, nhanh chứ nàng đoán chỉ khoảng một lát nữa thôi tên khốn Hỏa Đằng sẽ tìm đến tận nơi mất.
Nam nhân thân thể ẩm ướt, mới tắm xong, trên người còn thoảng thoảng hương thơm nam tính bình tĩnh mở cửa, hắn sợ lại có chuyện gì, thành ra mái tóc đen dài ướt còn chưa có buộc,lồng ngực rắn chắc cũng lộ ra, xương quai xanh nam nhân còn đọng lại mấy giọt nước nhìn cực kì hấp dẫn. Thất Sát Sát quả thực có đơ một chút, rất mau sau đó liền nắm lấy tay Hàn Trạc, kéo đi.
'' A Tử, ta đưa ngươi xuống chợ chơi nhé,...'' Thất Sát Sát mải mê luyên thuyên, tốc độ kéo nam nhân ngày càng nhanh, bỗng hắn khựng lại một cái, khuôn mặt hoàn toàn là ba chữ '' Chưa Uống Thuốc''
'' Biết rồi, biết rồi, thuốc tối về uống cũng được.'' Nam nhân lại bị kéo đi, lần thứ hai hắn khựng lại, Thất Sát Sát mới phát hiện ra hắn chưa buộc tóc, nàng cười tít mắt, lôi trong ống tay ra một sợi dây màu lam mềm, đưa cho hắn, nói từ từ.
'' Ngươi buộc cho ta đi, nhớ che hết vết sẹo trên trán ta nhé!'' Thất Sát Sát mỉm cười, lại làm ai kia tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
Nam nhân run run đưa dải lụa vắt qua trán nhỏ, che đi vết hoa liễn đẹp mê hồn, thế mà mắt hắn chỉ tập trung ngắm nhìn từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nữ nhân, đôi hàng mi liễu rủ mềm mại, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cánh môi hồng nộn hờ hững mở... Thành ra Thất Sát Sát không mấy khó khăn vòng tay qua, dùng một sợi dây màu đen cố định mái tóc nam nhân, oa, bộ dạng của đại phu quả không tồi đâu!
Hàn Trạc thắt xong dải lụa cho nữ nhân, mới phát hiện thì ra tóc mình cũng đã được người ta buộc lên rồi, hai má hắn đỏ lựng, nếu vừa rồi không dùng toàn bộ năng lực bình sinh để kiểm soát chính mình, hắn nhất định sẽ cúi xuống chạm lấy cánh môi hồng nộn kia, nương tử của hắn, thực là một cô nương rất đáng yêu.
'' Tiểu Sát, Tiểu Sát nàng ơi....''
Khốn kiếp, Thất Sát Sát kinh hoàng nắm chặt tay Hàn Trạc, kéo đi mất.
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Hoàng cung.
Đương kim thánh thượng ngồi trên ngai vàng, cả người phát ra khí chất cao ngạo của bậc vương giả, một thân hoàng bào khẽ vuốt chòm râu bạc, gật gù.
'' Thái tử, trẫm vô cùng mừng vui khi biết ngươi đã mã đáo thành công, xem nào, trẫm nên thưởng cho ngươi cái gì bây giờ?'' Lão tử thoải mái nhìn quần thần bên dưới, lại nhìn hai hài tử đang đứng cạnh nhau, một kẻ là thái tử điện hạ, chẳng mấy chốc nữa sẽ kế vị ngai vàng của ông, một kẻ là hoàng tử, tuy không cùng mẫu thân, tình cảm của chúng không phải từ trước đến nay vẫn tốt đẹp sao, hoàng thượng gật đầu mãn nguyện.
'' Nhi thần cảm tạ phụ hoàng đã khen ngợi, nhi thần còn có nhiều thiếu sót, mong phụ hoàng chỉ dẫn thêm, còn về việc ban thưởng, xin hãy để nhi thần lập được thêm công trạng to lớn hơn, lúc đó...'' Hoành Tảo chắp tay, trong lời nói đều là khiêm nhường cùng có khí chất. Bá quan trong triều đều gật gù tấm tắc, được làm quốc công của thái tử thì còn gì bằng.
'' Cũng phải, thái tử năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, bên Bắc Vận cũng đã gấp rút muốn tạo lập mối giao hảo với chúng ta, trưởng công chúa của Bắc Vận muốn diện kiến ngươi nội trong tháng tới, ý ngươi thế nào?'' Hoàng thượng cười cười, đã chối việc hôn sự bao nhiêu lần rồi, chuyến này coi như công vụ đã ổn định, thái tử thiết nghĩ cũng phải thành gia lập thái tử phi đi thôi.
Hoành Tảo muốn từ chối, đời này chỉ duy nhất muốn ở bên một người, thì cớ sao phải làm nữ nhân không liên quan đau khổ, hắn vừa định cất tiếng, bên tai đã vang lên âm thanh thì thầm.
'' Điện hạ, muốn từ chối sao? Công chúa Bắc Vận rất xinh đẹp mỹ miều đó, không những thế, lấy nàng ta, người còn giành được sự ưu ái của phụ hoàng, từ chối thử xem, đến lúc đó, kẻ sung sướng sẽ là ta, chứ không phải người đâu..'' Giọng nói đầy mỉa mai giễu cợt phát ra từ người đứng cạnh hắn, hoàng tử Hoành Thiết, con trai của Đông phi nương nương, cũng là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất. Nhớ năm xưa, nếu không phải Hoành Thiết giấu đi chiếc hài của hắn, chưa chắc hắn đã được gặp nàng, đem lòng yêu thương nàng, mãi mãi muốn cùng Tiểu Sát nàng ở một chỗ.
Hoành Tảo một chút cũng không để ý đến kẻ thọc mạch kia, đứng lên, cúi xuống.
'' Cảm tạ hoàng thượng đã ra chủ ý, nhi thần sẽ tiếp thu, có điều, trong lòng nhi thần từ lâu đã có ý trung nhân, vậy nên hôn sự này nhi thần xin được cáo lỗi cùng Bắc Vận.'' Trong giọng nói chỉ cùng là rắn rỏi và kiên cường, bá quan xung quanh đều thì thầm to nhỏ, không hiểu nhi nữ gia nào may mắn lọt vào mắt xanh của điện hạ, thật sự sẽ một bước lên tiên đó, là một bước lên tiên!
'' Bãi triều!'' Bá quan trong triều đều sững sỡ, hoàng thượng đã cho bãi triều rồi sao, rõ ràng còn chưa hỏi đến nhi nữ gia nào mà, có chuyện gì ở đây? Tất cả đều không trông thấy vẻ mặt bất lực của lão tử mặc hoàng bào, đó là nghiệt duyên, đứa trẻ đó mười lăm năm về trước không phải đã nên chết rồi sao? Không ngờ ông trời trêu người, mười lăm năm sau để nữ nhân trở thành người mà nam tử của ông thầm thương trộm nhớ, năm đó, không giết nó, có phải ông đã làm sai?
------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Chợ hôm nay tấp nập thật, người đi lại như mắc cửi, trong số đó, nổi bật nhất vẫn là nam tử thân hắc y, tuy dung mạo đã bị che bởi tấm vải đen, nhưng mà tướng tá rất cao ráo, rắn rỏi, khỏe mạnh a. Ồ, kẻ tướng tá không tồi này bị tật ở chân, đi lại cứ lên lên xuống xuống, nhìn rất buồn cười, nhưng không sao, bên cạnh hắn là một vị công tử rất đẹp trai... bọn nữ nhân tửu lâu chúng ta nhấn mạnh lại nha... rất rất đẹp trai đó! Các ngươi có hiểu thập diện công tử là thế nào không? Công tử làn da trắng như tuyết, dung mạo tuyệt đẹp này chính là một ví dụ sống động nhất đó!
Thất Sát Sát cười thầm trong lòng, tuy nhiên ngoài mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, bao giờ chẳng thế, cứ xuống chợ, đi qua những tửu lâu đầy cô nương mặt hoa da phấn đang đứng mời chào, nàng cứ thế bước ngang, lại làm biết bao nhiêu tâm hồn nữ nhân xao xuyến. Ầy, ta cũng muốn làm nam nhân lắm a, nhưng biết sao được, ông trời không thành toàn cho ta! T_T.
'' A Tử, muốn mua cái gì không? Không phải ngươi nói muốn mua cây thuốc giống sao? Đó, đầy rẫy kia kìa, ra lựa đi xem nào!'' Thất Sát Sát không ngại ngần cầm lấy tay người kia, kéo đi đến trước gian hàng bán cây thuốc. Hàn Trạc vốn dĩ chưa kịp lắc đầu, tôn thượng phu nhân ơi, ba cây thuốc đó chỉ cần nói với thổ địa một tiếng, ngày mai trong vườn nhất định sẽ mọc lên một đám lớn mà. Hắn lắc đầu cười cười, cầm chặt tay nàng, để nàng kéo đi.
Cây thuốc cũng mua được kha khá rồi, hai người dự định đi ăn cơm, vừa đi qua một quán bán nữ trang làm bằng ngọc bích rất đẹp, Thất Sát Sát chùng chân, đứng lại ngắm nghía. Oa, có một cây trâm ngọc màu lam đẹp quá, nếu đeo trên đầu nhỏ của Tiểu Ngọc nhất định sẽ rất hợp a. Hàn Trạc nghiêng người qua quan sát, tiếu tựa phi tiếu chỉ chỉ cây trâm, rồi chỉ vào đầu nàng, Thất Sát Sát phì cười.
'' Không phải đâu, ta không thích đồ của nữ nhân, là mua về cho Tiểu Ngọc, muội ấy rất thích mấy thứ này.'' Hàn Trạc gật gật đầu, nếu nương tử đeo lên cũng rất đẹp mà, đợi về Quang Minh điện rồi, hắn sẽ lấy kết linh từ Hằng Nga tiên tử làm cho nàng một cái trâm phỉ thúy thật đẹp, để trong lễ bái đường, sẽ tự tay đeo cho nàng, Hàn Trạc vui nghĩ mà ngơ ngẩn hết cả người.
'' Ai da, công tử mua cho nương tử có phải không a? Công tử có mắt nhìn đó nha, đây là cây trâm độc nhất vô nhị trong quầy của lão nương a, người phải mua đi, đẹp lắm đẹp lắm!''
Lão nương béo ú cười tươi rói, đon đả mời chào, Thất Sát Sát cũng cười, gật gật đầu
'' Bao nhiêu hả bà chủ ?''
'' một nghìn lượng bạc không hơn không bớt nhé!'' Lão nương kiên quyết, rồi lại đon đả giới thiệu.
'' Được! Ta mua!'' Tay Thất Sát Sát vừa vươn ra, tức thì một cánh tay khác cũng xuất hiện, thành ra hai người, mỗi người cầm một đầu trâm.
'' Ta đã trả giá được nó trước rồi!'' Thất Sát Sát bất bình, ánh mắt lướt qua người trước mặt một chút, tướng tá cao ráo, y phục trên người đúng là loại thượng hạng, nhưng mà, nhìn kìa nhìn kìa, biểu cảm này là gì? Khinh thường? Chế nhạo? Bỗng một nam nhân cao to lực lưỡng, thân hắc y bước lên, đứng sau hắn ta.
'' To gan, dám vô lễ, ngươi có biết đây là ai không hả ?'' Tên thối tha này, ta đếch cần biết đấy, kệ các ngươi chứ, ai đến trước thì được trước, đó là đạo lí từ bao đời nay rồi.
'' Không biết, nhưng ta đến trước, ta nhìn thấy trước chủ tớ các ngươi, nên đừng có mà làm càn!'' Thất Sát Sát kéo lấy chiếc trâm về phía mình, nhưng làm thế nào cũng không dịch chuyển được bàn tay đang cầm chặt chiếc trâm, ánh mắt thách thức ở kia. Tên người hầu lực lưỡng tiến lên muốn đánh Thất Sát Sát, cánh tay hắn vừa đưa lên ngay lập tức đã bị Hàn Trạc cầm lấy, bẻ một phát, cả người hắn nằm lăn quay dưới sàn nhà, kêu đau thảm thiết.
'' Hỗn xược, dám vô lễ với hoàng tử đương triều, người đâu, lên bao vây chúng lại!'' Tên lực lưỡng nín cơn đau hét lớn. Tức thì không phải một mà là cả chục hắc y nhân tuồn ra, đứng phía sau nam nhân kia, mà hắn, từ đầu đến cuối chỉ cười khẩy, không nói một lời.
Hoàng... Hoàng.. tử! Thiên a! Hoành Thiết! Tên béo Hoành Thiết năm đó bị nàng đánh đây sao? Khốn kiếp! Là oan gia ngõ hẹp mà! O.O
---------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au: ai team anh Thiết giơ tay :v , đùa hoy, au team anh Trạc nhé, hẹn tuần sau gặp lại, see ya !