Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng

''Khi anh gặp em lần đầu tiên,
em chỉ là một cô bé nhỏ nhắn.
Một chút ánh tím trong mái tóc em,
em trò chuyện cùng anh với nụ cười hiền''
~ Manchurian Violet~ Ji Sung~ Kill Me Heal Me Ost~
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~

Gian hàng nữ trang đột nhiên bị rất nhiều người bao quanh, kẻ hóng chuyện có, người lỡ đi qua cũng có, ai nấy đều quỳ dưới mặt đất, không dám ngoảnh mặt lên nhìn. Khốn kiếp, thiên a, sao lại trêu ngươi cuộc đời Thất Sát Sát con như vậy!
'' Tiểu tử, còn không mau bỏ tay ra, ngươi có biết như vậy là vô phép vô..'' Tên lực lưỡng đã đứng dậy được, trợn con mắt trắng dã lên nhìn Thất Sát Sát, hắn chưa nói hết câu, chủ tử của hắn, tức tên béo Hoành Thiết, à không, giờ đã là một nam nhân phát triển cân đối cao ráo rồi, đột nhiên bỏ tay ra khỏi cái trâm. Biểu cảm trên mặt hắn, nhìn như thế nào nàng cũng không có hiểu được.
'' Cảm ơn hoàng tử, bọn ta xin cáo...'' Thất Sát Sát mỉm cười nhẹ, cầm lấy tay người đang đứng sau, định chuồn đi.
'' Đứng lại!'' Thanh âm nam nhân khàn khàn truyền tới, bên trong gian hàng im phăng phắc, hình như nàng còn nghe được tiếng muỗi vo ve nữa thì phải.
Thất Sát Sát khựng người lại, giấu nam nhân hắc y ra sau, đại phu của nàng, tuyệt đối không thể để kẻ khác đả thương, có đánh có giết cứ việc làm với nàng đây, đừng hòng đụng đến A Tử. Nữ nhân quay người, thần thái nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm vốn có, đôi con ngươi trong trẻo đến lạ thường này, đã từ rất lâu rồi, rất rất lâu có phải hay không...Hoành Thiết chợt ngần người.
'' Ngươi! Tên là gì?'' Nam nhân từ từ tiến lại gần, đám tùy tùng đằng sau cũng theo sát hắn.
Thất Sát Sát theo bản năng lùi lại, ánh mắt vẫn cố định nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút e sợ. Bỗng nhiên, trước mặt nàng tối lại, đại phu, đại phu sao lại đứng trước nữa rồi, không phải nàng mới là người bảo vệ, hắn là người được bảo vệ sao? Hàn Trạc tiến lên chắn giữa nàng và nam nhân kia, biểu cảm nhìn qua, lạnh như giữa mùa đông vậy.
'' Đi thôi!'' Là nhầm, nhầm thôi, nhưng ánh mắt trong trẻo lãnh đạm đó, hắn vẫn chưa từng quên, chỉ là từ rất lâu, nữ nhân từng xuất hiện trước hắn, bướng bỉnh đáng yêu, nàng mất rồi hóa ra nàng đã mất được bảy năm rồi! Ảo giác thực vẫn luôn giày vò tâm can hắn, Hoành Thiết quay đi bước ra khỏi gian hàng, đám tùy tùng vội vàng đi theo, tên lực lưỡng còn ngoảnh lại lườm nguýt hai người mấy cái nữa cơ, thiên a, ngươi mà không phải người của triều đình nhé, đừng trách Thất Sát Sát này ra tay hiểm ác!
'' Đi đi, lão nương không bán không bán gì nữa hết, đi đi! Xúi quẩy thế không biết!'' Bà chủ béo mập gương mặt hầm hầm tước lại cây trâm trên tay Thất Sát Sát, một phát đẩy hai người ra khỏi gian hàng, Thất Sát Sát chỉ biết ú ớ không kịp phát ngôn câu nào, cũng mau được A Tử đỡ lấy, nếu không mông nhỏ chắc chắn sẽ được âu yếm đất mẹ rồi. Ách, mọi người vẫn chưa tản đi sao? đám đông trước mặt càng ngày càng tiến lại gần đánh giá hai người, đột nhiên có ai đó giật mạnh một cái, dải lụa màu lam trên trán Thất Sát Sát tuột bay lên cao, mái tóc óng ả cũng vì gió mà xõa ra đầy mị hoặc.
'' Yêu quái, yêu quái, nhìn đi, yêu quái giả dạng nam nhân, đẹp như thế này chỉ có là yêu quái thôi... yêu quái a!''

Nam nhân đã đi được một đoạn khá xa, vì tiếng ồn ào đằng sau mà ngoảnh lại, chính là hết sức ngạc nhiên với khung cảnh tuyệt đẹp ấy. Nữ nhân đứng đó, mái tóc đen dài óng mượt, còn nữa, vết hoa liễn đỏ rực kiêu sa trên trán nàng dưới ánh nắng hiện lên đầy ma mị.... Là nàng, hắn không sai, chính là nàng.... Hoành Thiết nghẹn ngào nói không thành lời.
'' Đi.. mau.. đưa nàng về cho ta.. nhanh lên!''
Thất Sát Sát hoảng hốt, sợ hãi đứng giữa đám đông đang chỉ chỉ trỏ trỏ vết sẹo trên trán nàng, tai cũng ù đi, thần trí không còn chút gì bình tĩnh. Chỉ biết rằng, thân thể được một tấm áo choàng đen bao phủ, tiếng ồn xung quanh cũng mất hút, chỉ biết như thế, còn chuyện được A Tử đưa về sơn trại như thế nào.. nàng không nhở nổi, mà cũng không buồn nhớ.
-------------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' A Tử à, ta không phải là yêu quái đâu, thật đấy!'' Thất Sát Sát kinh hoàng nhìn bát canh thuốc đắng nghét đã được nam nhân nấu sẵn để trước mặt mình, giả lả đánh trống lảng để đổ bớt đi, đắng vậy ai mà uống cho nổi. Còn nhớ lần trước nàng gắng nhắm mắt nhắm mũi uống vào, kết quả là gì, A Tử chưa kịp đưa viên đường vào miệng nhỏ, nàng đã nôn ra hết cơm canh vừa ăn, mà cái cẩu huyết ở đây, chính là hắn sẽ ngay lập tức đi nấu bát thuốc khác, ép nàng uống cho bằng được! T_T.
Hàn Trạc gật đầu, nàng không phải là yêu quái, nàng là yêu hoa nương tử, sắp tới đây sẽ là thượng thần trên vạn người, sẽ trở thành tôn thượng phu nhân của hắn nữa, muốn đổ thuốc đi ư? Vi phu thật ra rất tường minh! Hàn Trạc chống tay nhìn nàng chằm chằm, muốn ho he cựa quậy giả lả cũng không được.
'' Cái này, không uống... có được không?'' Thất Sát Sát chỉ nhìn thôi cũng đã thấy cổ họng nôn nao đến khó thở, tởm, tởm cực!
Hàn Trạc nghiêm túc lắc lắc đầu, nàng gầy quá, phải tẩm bổ cho béo lên một chút, như vậy lúc mang thai bảo bảo sẽ không còn mệt nữa, hai má hắn cứ từ từ đỏ dần, khóe miệng còn nhếch lên ngu ngơ. Thật ra hắn nghĩ cũng có điểm đúng mà, người phàm tục chỉ cần mang thai chín tháng mười ngày đã có thể sinh ra hài tử, tiên tộc không như thế, mang thai không phải chỉ là nuôi dưỡng một bé con trong người mà còn phải dùng tu vi của chính mẫu thân để truyền qua, với cả, tôn tử của hắn và nàng nhất định sẽ là một đứa bé rất đáng yêu.

'' Xong, xong rồi! Đường đường! Nhanh.. Nhanh!'' Thất Sát Sát cười nham hiểm tiếp tục diễn vẻ mặt uống thuốc đắng quá không chịu nổi, nàng mới phát hiện ra một điều, A Tử rất hay ngẩn người, nghĩ cái gì mà hai má cứ đỏ lên thế kia, còn cười cười ngu ngơ, có khi nào hắn cũng mắc bệnh gì về tâm thần giống nàng không? 0.0
Hàn Trạc tỉnh liền, lóng ngóng bỏ một viên đường vào miệng nàng, hắn đứng dậy, bàn tay ôn nhu xoa xoa đầu nữ nhân, đi ra ngoài . Bên trong chỉ còn thân ảnh nữ nhân đang nằm lăn lộn trên giường cười ha ha sung sướng, cuối cùng cũng có ngày này, ngày bổn trại chủ ta thoát khỏi bát canh thuốc đắng tới rụng hết cả răng, ha ha!
Bên ngoài, nam nhân cười cười lắc đầu, khờ quá, chút tiểu xảo kia của nàng có thể qua mắt được ta sao Tôn thượng phu nhân? Ngày mai nàng lại phải uống nhiều hơn một chút rồi (:''>). Hàn Trạc quay lại, bàn tay đưa lên lướt qua trước cửa phòng Thất Sát Sát, thứ ánh sáng màu lam từ từ bao phủ quanh sương phòng của nàng, phong ấn một chút cũng không sao, sáng nay hắn phát hiện có yêu khí, hơn nữa tiên khí quanh người nương tử rất đậm, bọn yêu quái nhất định sẽ không bỏ qua. Đừng mơ tưởng có thể đụng đến một sợi tóc của nàng, chi bằng cứ tự nghĩ trước viễn cảnh của mình ở Man Hoang đi!
----------------------------------------------- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : vì là ngày 7-5, au đăng chap để thổ lộ với các em yêu nên hơi ngắn nha, chap sau sẽ dài nà :* . À quên, phải thổ lộ chứ, au yêu các em hơi bị nhiều này, thời gian qua đã ủng hộ au này, cảm ơn nhiều nhiều, mãi yêu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận