Nương Tử Đừng Chạy

“Bá” một tiếng, Thẩm Dật Quần hung hăng đánh một chưởng vào ngực Vệ Hạo Thiên khiến khóe miệng y lập tức trào ra máu, người cũng lắc lư lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không vững.

“Hảo! Vệ thiếu hiệp không hổ là ‘thiên hạ đệ nhất đao’, không cần nội lực hộ thể cũng có thể tiếp được một chưởng của lão phu! Nếu người thường chỉ sợ sớm đã đi gặp Diêm vương rồi.” Thẩm Dật Quần biết một chưởng này của mình có bao nhiêu lợi hại.

“Quá khen… Khụ, khụ!” Vệ Hạo Thiên nín nhịn máu tươi trào ra khỏi mép, gian nan nói, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà ho ra một ngụm máu tươi.

“Cha đau đau, ô ô…” Nhìn thấy cha thổ huyết Tiểu Long Nhi giãy giụa nhảy khỏi vòng tay Nhâm Thanh Hồng, chạy đến bên người cha ôm lấy ống quần cha, bắt đầu khóc rống lên.

“Ngoan, Long nhi, cha không đau, buông cha ra, chờ cha tiếp hết ba chưởng, cha cùng với Long nhi có thể gặp nương nương.” Vệ Hạo Thiên cười sờ sờ đầu Tiểu Long Nhi, trấn an nói.

“Thật vậy sao?” Tiểu Long Nhi vừa nghe có thể gặp nương nương, cái gì cũng đều không để ý nữa.

“Thật sự!” Vệ Hạo Thiên kéo bàn tay nhỏ của Tiểu Long Nhi đang ôm lấy ống quần y ra, rồi đem giao cho Tề Ngạo Dương

Lảo đảo đi đến trước mặt Thẩm Dật Quần, y nói: “Nhạc phụ, còn hai chưởng nữa.”

“Chờ ngươi tiếp hết hai chưởng còn lại, ngươi sau đó có thể xuống âm phủ! Lúc đó lão phu sẽ nhận một tiếng nhạc phụ này của ngươi!” Thẩm Dật Quần vừa nghe Vệ Hạo Thiên lại gọi lão là nhạc phụ, hỏa khí mới vừa tan đi phần nào lại trở về toàn bộ.

“Bá!” Lại là một tiếng thật mạnh, bất quá khác biệt chính là lần này Vệ Hạo Thiên bị đánh ngã trên mặt đất. Thẩm Dật Quần chưởng thứ hai rõ ràng so với chưởng đầu tiên nặng hơn rất nhiều. Vệ Hạo Thiên nằm trên mặt đất rất lâu cũng dậy không nổi, máu tươi càng không ngừng từ trong miệng trào ra.

“Đại ca!” Tề Ngạo Dương thấy thế, lập tức ôm lấy Tiểu Long Nhi quỳ rạp xuống bên cạnh Vệ Hạo Thiên, cũng rất nhanh điểm mấy chỗ đại huyệt của y, tạm thời khống chế thương thế.

“Đại ca, Thẩm Nhất Nhất hắn không phải là nương tử của huynh, nương tử huynh đã chết từ lâu rồi, đại ca! Đại ca, huynh đừng như vậy nữa, mang theo Long nhi cùng ta trở về Phạm Thiên cốc đi!” Rốt cục nhịn không được Tề Ngạo Dương đỏ mắt nghẹn ngào nói ra chân tướng.

“Ngạo Dương, ta… ta biết ngươi là vì đại ca, muốn… muốn ta trở về Phạm Thiên cốc mới bịa đặt như vậy. Lừa gạt ta, nương… nương tử của ta tên là Thẩm Nhất Nhất, Nhất Nhất là nương tử… duy nhất của ta… Hắn, hắn đang hảo hảo ở Thẩm gia trang chờ đợi, đang… chờ ta gặp hắn, nếu như ngươi nói nương tử của ta sớm đã chết, vậy ta… ta cũng không cần sống trên đời này nữa.” Vệ Hạo Thiên hết sức khó khăn đứt đoạn nói.

“Đại ca…” Vẫn còn muốn tiếp tục khuyên bảo.

“Ngạo Dương, ngươi đã đáp ứng đại ca!” Nghỉ ngơi một hồi, Vệ Hạo Thiên mới kìm nén đủ khẩu khí nói hết ra một câu.

Tề Ngạo Dương nhìn thấy đại ca cố chấp như vậy, biết là khuyên nhủ không được liền len lén đem một viên dược hoàn nhét vào trong miệng Vệ Hạo Thiên.

Dược hoàn nhập khẩu tức thì tan ra, Vệ Hạo Thiên còn chưa kịp cự tuyệt thì dược đã dung nhập vào cơ thể y.

“Đại ca, dược này giúp huynh chống đỡ một lát.” Tề Ngạo Dương lén đem miệng tiến đến bên tai Vệ Hạo Thiên, nói khẽ. Nói xong cũng không đợi Vệ Hạo Thiên đáp lại, liền đem Tiểu Long Nhi vì trông thấy cha thổ huyết lại một lần nữa khóc rống lên đứng qua một bên.

Dược rất nhanh có công hiệu, không đến nửa nén hương Vệ Hạo Thiên lại lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị tiếp một chưởng cuối cùng.

Đợi một hồi lâu không thấy Vệ Hạo Thiên, Thẩm Dật Quần vốn cho là thương thế của y nghiêm trọng, không thể tiếp tục tiếp một chưởng cuối cùng của mình. Vì vậy lúc Vệ Hạo Thiên một lần nữa đứng dậy thì Thẩm Dật Quần thoáng kinh hãi, ngay cả Nhâm Thanh Hồng cũng như vậy.

“Một… chưởng… cuối… cùng!” Vệ Hạo Thiên nói từng chữ một. Dừng lại nghỉ ngơi, thở hổn hển mấy hơi, “Sau đó… để cho ta gặp nương tử!”

Thẩm Dật Quần không ngờ Vệ Hạo Thiên đối với tiểu nhi tử của mình thâm tình như vậy, vì muốn gặp Nhất Nhất mà thậm chí cả tính mệnh cũng không màng, vì vậy đánh ra chưởng thứ ba không tự chủ mà nhẹ đi rất nhiều.

Mặc dù một chưởng cuối cùng này so với hai chưởng trước nhẹ không ít nhưng thân thể Vệ Hạo Thiên tiếp hai chưởng trước đã thụ thương nghiêm trọng, gần như sụp đổ, rốt cuộc chịu không nổi chưởng thứ ba này. May mà trước khi tiếp chưởng thứ ba y đã ăn cứu mệnh đan của Tề Ngạo Dương nên có thể miễn cưỡng. Ăn cứu mệnh đan không có nghĩa là Vệ Hạo Thiên sẽ không việc gì, sau khi tiếp chưởng thứ ba y lập tức bất tỉnh.

“Cha!” Nhìn thấy Vệ Hạo Thiên bất tỉnh, Tiểu Long Nhi ở một bên cũng cảm thấy không ổn, giãy giụa thoát khỏi Tề Ngạo Dương muốn đi đến chỗ cha.

“Đại ca!” Tề Ngạo Dương vừa thấy Vệ Hạo Thiên bất tỉnh liền lập tức chạy tới, lại cấp cho Vệ Hạo Thiên một viên cứu mệnh đan.

Cứu mệnh đan quả nhiên danh bất hư truyền, một lát sau Vệ Hạo Thiên từ từ tỉnh lại. Y tỉnh lại, câu đầu tiên lại là “Để cho ta gặp nương tử.” khiến tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi vì thâm tình của y mà đỏ mắt, Nhâm Thanh Hồng thậm chí còn chảy nước mắt.

“Người đâu, gọi tứ thiếu gia đến đây!” Thẩm Dật Quần phải thực hiện lời hứa của lão.

“Vâng!” một người cấp tốc tuân mệnh chạy đi gọi Nhất Nhất.



“Cha mẹ, chúng ta nghe nói Vệ Hạo Thiên còn dám tới tìm tiểu đệ, hắn đang ở đâu? Để huynh đệ chúng ta đến giáo huấn hắn một chút!” Thẩm gia tam huynh đệ vừa nghe nói Vệ Hạo Thiên đến tìm Nhất Nhất, vô cùng giận dữ chạy tới tìm người, dự định giáo huấn y một phen.

Bọn họ cũng không phải là ngồi không, bọn họ không tin, huynh đệ ba người hợp lực lại không thể đối phó Vệ Hạo Thiên.

“Không cần các ngươi giáo huấn. Vì muốn gặp Nhất Nhất, hắn đã cam nguyện nhận ba chưởng của cha các ngươi. Hiện tại hắn đang nằm ở kia, xem ra cũng không còn nhiều thời gian.” Lau nước mắt, Nhâm Thanh Hồng chỉ chỉ về phía Vệ Hạo Thiên đang nằm trên mặt đất.

“Cái gì?” Ba huynh đệ không hẹn mà gặp cùng phát ra tiếng kinh hô, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ Vệ Hạo Thiên đối với Nhất Nhất lại thâm tình như vậy,

“Lão gia, tứ thiếu gia đến.” Hạ nhân dẫn Nhất Nhất vào đại sảnh, trịnh trọng bẩm báo.

“A, cha mẹ, đại ca nhị ca tam ca, mọi người tại sao đều ở cả đây? Gấp như vậy gọi ta đến đây là có chuyện gì?” Nhất Nhất vừa vào đại sảnh, nhìn thấy một đại gia đình như vậy cũng cảm thấy hết sức kỳ quái.

Vừa dứt lời, liền bị một tiếng nương nương dọa cho chết khiếp.

Nguyên lai, hắn vừa vào đại sảnh Tiểu Long Nhi liền trông thấy, vì thế khóc lóc nhằm phía nương nương mà lao đến, ôm lấy chân nương nương khóc rống lên.

“Nương nương, Long nhi rất nhớ người, rất nhớ người! Ô ô… Nương nương có phải hay không không cần Long nhi nữa? Tại sao một mình len lén trốn đi, bỏ Long nhi lại, Long nhi và cha tìm nương nương thật khổ a! Oa…”

“Long nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc…” Tiểu Long Nhi khóc gay gắt, gần như chỉ gọi nương nương, làm Nhất Nhất đau lòng không thôi, hắn cũng không biết phải dỗ dành Tiểu Long Nhi thế nào.

“Long nhi, cha ngươi đâu?”

Long nhi đã đến đây, khẳng định Vệ Hạo Thiên cũng đã tới rồi. Long nhi thấy mình vậy Vệ Hạo Thiên cũng có thể thấy. Dựa vào tính cách Vệ Hạo Thiên, y nhất định sẽ chạy đến ấp ấp ôm ôm, sau đó lại nương tử nương tử mà gọi không ngừng. Nhưng tất cả chuyện này đều không có xảy ra khiến Nhất Nhất cảm thấy hết sức kỳ quái.

“Cha ở đây.” Tiểu Long Nhi dẫn hắn tới bên cạnh Vệ Hạo Thiên đang nằm trong vũng máu.

Vệ Hạo Thiên vừa thấy nương tử ngày nhớ đêm mong, liền lộ ra nụ cười xán lạn: “Nương tử, vi phu… cuối… cùng…  gặp… được… ngươi… rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui