Nương Tử Đừng Chạy

“Hỗn đản, vương bát đản, bại hoại… ” Người nào đó đã tỉnh táo trở lại, ý thức được bản thân bị hổ lộng, liền buông lời chửi mắng hung thủ Vệ Hạo Thiên.

Quá hèn hạ, lại dùng loại thủ đoạn thối tha này để lừa gạt hắn đáp ứng! Mình cũng thật là, mới chỉ bị Vệ Hạo Thiên kia hôn như vậy tại sao đã mơ mơ màng màng mà đáp ứng chứ? Rất không có tiền đồ!

Vừa mắng chửi Vệ Hạo Thiên vừa tự lên án bản thân mình, Nhất Nhất cực kỳ buồn bực.

Nương tử thật sự không muốn cùng đi sao? Vệ Hạo Thiên trong tim lâm râm cảm giác đau đớn.

“Nương tử, nếu ngươi thật sự không muốn…”, hít một hơi thật sâu, “…thì ở lại trang đi.” chăm chú nhìn kiều nhan của nương tử, Vệ Hạo Thiên khó khăn đưa ra quyết định.

Bất quá, chờ y thương thế tốt hơn, cũng sẽ nhất định trở lại tìm nương tử, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nương tử!

Lời nói và vẻ mặt của Vệ Hạo Thiên đều là đau khổ khiến Nhất Nhất không thể tiếp tục quát mắng, còn cảm thấy hối hận.

Tim, bắt đầu có rút đau đớn.

Chợt phát hiện, nếu hắn và Vệ Hạo Thiên phân ly, cũng là rất khó khăn!

“Ta đi với ngươi.” Những lời này từ miệng Nhất Nhất bất tri bất giác bật ra, chờ hắn phát hiện thì Vệ Hạo Thiên đã hung hăng ôm lấy hắn rồi.

“Nương tử!”

Chẳng lẽ đây là suy nghĩ thực sự của bản thân?

Ai, cứ như vậy đi, đừng suy nghĩ nhiều.

Nhất Nhất đã hạ quyết tâm rồi.

“Đừng vội cao hứng, ta còn có điều kiện!”

Dù thế nào đi nữa cũng phải giữ lấy một chút quyền lợi của mình, nếu không, hắn thật là thiệt thòi!

“Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi thương yêu một mình ta, phải sủng ái ta, không được phép gạt ta, đáp ứng mọi việc của ta, mỗi một câu nói với ta đều phải thật lòng, không được khi dễ, mắng chửi ta, phải tin tưởng ta, người khác khi dễ ta ngươi phải ra tay giúp ta, ta vui vẻ ngươi phải vì ta mà vui vẻ, ta không vui ngươi phải khiến ta vui trở lại, vĩnh viễn phải thấy ta là người đẹp nhất, nằm mơ cũng là mơ thấy ta, ở trong lòng ngươi chỉ có ta!”

Mồ hôi, người nào đó lại đem đoạn đối thoại trong một một bộ phim kinh điển ở kiếp trước nói ra!

Cái này, Vệ Hạo Thiên trợn tròn mắt.

Chỉ cho phép thương yêu một mình nương tử? Y làm không được nha, y còn phải thương yêu Long nhi mà!

Vĩnh viễn cảm thấy nương tử là đẹp nhất? Việc này y làm được, trong mắt y nương tử vốn là đẹp nhất! Nhưng, chẳng phải nương tử luôn không thích người khác nói mình xinh đẹp sao?

Vệ Hạo Thiên không lên tiếng khiến Nhất Nhất tức giận: “Hảo, làm không được đúng không? Làm không được ta sẽ không đi theo ngươi!”

“Làm được, làm được…” Vệ Hạo Thiên không ngừng đáp ứng.

Chuyện đùa, thật vất vả mới dụ dỗ được nương tử, sao có thể để con vịt luộc chín cứ như vậy mà bay mất? Trước đáp ứng rồi tính sau!

“Vậy mới được!” Sắc mặt Nhất Nhất tốt hơn.

“Nương… nương tử, vi phu có thể thương yêu thêm cả Long nhi được không?”

“Có thể a, tại sao không thể?” Người nọ đã quên mất một câu trước đó của mình ‘Chỉ cho phép thương yêu một mình ta’ rồi.

“Thật sao? Thật sao?” Vệ Hạo Thiên vẻ mặt kích động.

Như thế là quá tốt rồi, y không cần lừa gạt nương tử, dù sao, chỉ cho phép yêu thương một mình nương tử mà không yêu thương Long nhi, việc đó y làm không được a!

Không rõ vì sao Vệ Hạo Thiên lại đột nhiên kích động như vậy, Nhất Nhất cũng không hứng thú quan tâm: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Hắn đỡ Vệ Hạo Thiên nằm xuống, đắp kín chăn, toan rời đi nhưng lại bị Vệ Hạo Thiên nắm chặt tay.

“Nương tử, ngươi bồi vi phu nghỉ ngơi được không?”

“Cái này… ” Mới vừa muốn cự tuyệt nhưng nhìn thấy đôi mắt âm thầm khẩn cầu của Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất lại mềm lòng, “Ai, được rồi.” Nói xong hắn liền chui vào trong chăn.

Nhất Nhất vừa mới chui vào, Vệ Hạo Thiên liền lập tức ôm lấy hắn khiến Nhất Nhất không vui, “Vệ Hạo Thiên, thả ta ra, đừng có mà được voi đòi tiên, ta là nói cùng ngươi nghỉ ngơi chứ không đáp ứng cho phép ngươi ôm ta ngủ!”

Để một tên sắc lang ôm ngủ, ôm rồi khẳng định sẽ động tay động chân, sau đó t*ng trùng thượng não. Hắn không muốn tiếp tục làm đồ chơi cho Vệ Hạo Thiên!

“Hảo.” một tiếng, sau đó Vệ Hạo Thiên cũng không nói thêm gì nữa. Trong lòng y vốn là có một suy tính khác.

Một lát sau khi nương tử ngủ, sẽ tự động chui vào lòng y, y cần gì phải cùng nương tử ầm ĩ chứ?



“Cha, mẹ, đại ca nhị ca tam ca, Tiểu Bắc Tiểu Trung, Tề bá… tái kiến!”

Ngồi trên xe ngựa, Nhất Nhất ló đầu ra ngoài, không ngừng hướng về phía người thân và hạ nhân đang vẫy tay tiễn hắn. Mặc dù chỉ ở Thẩm gia trang hơn nửa tháng nhưng hắn đã đem Thẩm gia trang trở thành nhà của mình, cũng đem mọi người người ở đây xem như thân nhân.

“Nhất Nhất, nếu như cảm thấy không quen, thì trở về Thẩm gia trang, sẽ có cha mẹ bên cạnh!” Nhâm Thanh Hồng rơi nước mắt cùng Nhất Nhất cáo biệt.

“Tiểu đệ, Vệ Hạo Thiên nếu dám khi dễ đệ, đệ trở về tố giác đại ca, đại ca nhị ca tam ca sẽ thay đệ dạy dỗ hắn!” Thẩm Nhất Thiên vẫn chưa chịu chấp nhận Vệ Hạo Thiên nhưng cũng không thể làm gì khác bởi tiểu đệ của mình đã nguyện ý đi theo y.

“Đúng, đến lúc đó nhị ca nhất định sẽ cho ngươi chỗ dựa!” Thẩm Nhất Trùng cũng ứng hoà.

“Tam ca cũng như vậy.” Thẩm Nhất Phi vỗ ngực.

“Thẩm gia trang đại môn luôn mở rộng đón ngươi.” Thẩm Dật Quần cũng lên tiếng.

“Thiếu gia, ngươi hảo hảo chiếu cố bản thân, trời lạnh nhớ phải mặc thêm nhiều y phục…” Tiểu Bắc Tiểu Trung cũng không chịu thua người ta, giống như một bà lão không ngừng dặn dò.

“Mọi người yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân, sẽ không để cho bản thân chịu ủy khuất!” Nghĩ những người này đối với hắn thật tốt khiến Nhất Nhất cảm động đến nỗi mắt đầy lệ.

Xe ngựa càng chạy càng xa, rất nhanh mọi người chỉ còn lại là những chấm đen nhỏ như con kiến.

“Nương tử, đừng khóc, vi phu nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Nếu như ngươi nhớ nhạc phụ nhạc mẫu, sau này có thể thường xuyên trở về thăm bọn họ mà!” Nằm trên xe ngựa, Vệ Hạo Thiên gắt gao nắm lấy cánh tay Nhất Nhất, ôn nhu an ủi.

“Nương nương khóc khóc, Long nhi cũng khóc khóc, ô ô…” Long nhi nhìn thấy Nhất Nhất khóc đến thương tâm, cũng khóc theo.

Thấy hai cha con một lớn một nhỏ đều lo lắng cho hắn, Nhất Nhất cực kỳ cảm động, càng khóc lợi hại hơn.

“Nương tử, ngươi tại sao càng khóc lại càng lợi hại hơn? Ngươi muốn vi phu làm cái gì cũng được, chỉ cần ngươi đừng khóc thì tốt rồi.” Nhìn thấy Nhất Nhất khóc đến nỗi hai mắt đỏ au, khuôn mặt đầy nước, Vệ Hạo Thiên cực kỳ đau lòng, hận không thể thương tâm thay nương tử.

“Nương nương, Long nhi cũng vậy, Long nhi cũng vậy…” Tiểu Long nhi ngừng khóc, vỗ ngực, cũng học theo cha mình.

“Phì!” Nhìn bộ dạng tức cười của Tiểu Long nhi đang cố gắng muốn làm hắn vui vẻ, Nhất Nhất rốt cuộc nín khóc mỉm cười, “Cũng coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, không uổng công ta thương ngươi.”

“Long nhi, này là công lao lớn, có thể khiến nương nương cười, lại đây phụ thân thưởng cho ngươi!” Yêu thương sờ sờ đỉnh đâu Tiểu Long nhi, Vệ Hạo Thiên cười nói.

“Long nhi không cần phụ thân thưởng, Long nhi chỉ cần nương nương hôn một cái là được rồi.” Xem thường phần thưởng của Vệ Hạo Thiên, Tiểu Long nhi ngược lại quay sang tha thiết nhìn Nhất Nhất.

Một hành động đó của Tiểu Long nhi khiến Vệ Hạo Thiên buồn bực nhìn Nhất Nhất.

“Điềm ngôn mật ngữ (lời ngon tiếng ngọt), sau này lớn lên sẽ còn như thế nào nữa đây?” Cười cười đem Tiểu Long nhi ôm vào lòng, chụt một tiếng, Nhất Nhất hôn lên mặt tiểu oa nhi một cái thật sâu.

“Da, nương nương hôn Long nhi, nương nương hôn Long nhi!” Tiểu gia hỏa mừng rỡ lớn tiếng ồn ào.

Vệ Hạo Thiên thấy vậy không khỏi ngưỡng mộ, liền mặt dày nói với Nhất Nhất: “Nương tử, vi phu cũng muốn được hôn một cái.” Lời nói dường như còn mang theo một chút ngữ khí xảo quyệt.

“Ngươi nằm mơ!” Nhất Nhất trừng mắt nhìn Vệ Hạo Thiên một cái, rồi lại quay mặt đi, tiếp tục cùng Tiểu Long nhi chơi đùa.

“Nương tử, ngươi thật không công bằng!” Vệ Hạo Thiên không được gì nên bất mãn nhỏ giọng nói thầm.

Người nọ hình như có sở giác, quay đầu lườm y: “Ngươi nói cái gì?!”

Dám sau lưng hắn nói xấu? Thật sự là muốn ăn đòn!

“Không có gì, không có gì… Vi phu chỉ là đang thắc mắc, nương tử tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy mà thôi. Sau này chúng ta cũng không phải là không trở về Thẩm gia trang, không gặp nhạc phụ nhạc mẫu.” Vệ Hạo Thiên nhanh chóng lấp liếm, chuyển chủ đề.

“Không có thương tâm, chẳng qua là quá cảm động mà thôi.”

Cái gì? Y như thế nào cũng nghĩ không ra nương tử lại là vì nguyên nhân đó mà khóc!

“Đơn giản chỉ là vì cảm động?” Vệ Hạo Thiên khó tin nhìn thẳng Nhất Nhất.

Nhắc tới cảm động, Nhất Nhất liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Tối hôm qua, Thẩm Mặc hai người gọi Nhất Nhất tới thư phòng. Trong thư phòng, Thẩm Dật Quần vô cùng cẩn thận hỏi hắn: “Nhất Nhất, ngươi thật sự nguyện ý đi theo Vệ Hạo Thiên, làm nương tử của hắn?”

“Nhất Nhất đã đáp ứng Vệ Hạo Thiên.” Hắn cúi đầu, không đành lòng đối diện với vẻ mặt thất vọng của hai người trước mặt.

“Nhất Nhất, ngươi là nam nhân, chẳng lẽ lại nguyện ý làm nương tử của một nam nhân khác? Làm những chuyện chỉ nữ nhân mới có thể làm?” Nhâm Thanh Hồng cũng nhịn không được lên tiếng hỏi. Nàng thực sự hy vọng tiểu nhi tử có thể đổi ý, nếu như vậy nàng có phải liều mạng cũng sẽ giữ cho được nhi tử của mình ở lại.

“Đối với nam nhân khác Nhất Nhất không nguyện ý nhưng đối với Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất nguyện ý.” Từ lúc thừa nhận mình thích Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất liền không hề băn khoăn nói ra những điều này.

“Cái này… Ai! Nếu như có một ngày ngươi không nguyện ý nữa, hãy trở về Thẩm gia trang, trở về bên cạnh cha mẹ, được không?”

“Đa tạ cha mẹ tác thành, Nhất Nhất biết!” Quỳ xuống, hắn dập đầu ba cái với Thẩm Mặc hai người.

Nghĩ tới đây, Nhất Nhất lại lần nữa khẳng định: “Đúng, đơn giản chỉ là vì cảm động.”

“Cái gì? Làm hại vi phu lo lắng vô ích nửa ngày.” Vệ Hạo Thiên lẩm bẩm.

“Thế nào, không được sao?” Tiếng lẩm bẩm này của Vệ Hạo Thiên như chọc giận ai đó.

Nương tử tức giận chính là chuyện lớn, y phải nhanh chóng nhận sai: “Được, được mà, sao lại không được chứ!”

“Hừ!” Ai kia lúc này mới hết giận, lại tiếp tục cùng Tiểu Long nhi chơi đùa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui