Nương Tử Đừng Chạy

Lúc chập tối, Nhất Nhất bị đói làm cho tỉnh giấc. Cơn đói khiến bụng hắn kêu ùng ục thành tiếng, da thịt thân mật, cơ thể giao triền với hắn, Vệ Hạo Thiên đương nhiên cũng có thể nghe thấy được.

“Ha ha, nương tử đã đói bụng sao?” Nhất Nhất đói bụng, y cũng không cảm thấy lạ.

Y biết từ sáng sớm đến giữa trưa, nương tử cũng chưa ăn gì cả, lại còn cùng y ở một chỗ ‘vận động’ kịch liệt cả một buổi, không đói bụng mới là lạ!

“Ân, ta muốn ăn thịt hươu.” Đến thế giới này, Nhất Nhất thích nhất là ăn thịt hươu nguyên chất nguyên vị, đây chính là mỹ vị mà thế kỷ 21 không thể có a! Hắn sau khi ăn một lần liền không thể nào quên được mùi vị đó.

“Cái này…” Vệ Hạo Thiên ngược lại khó xử.

Phạm Thiên cốc không có thịt hươu a, trong khoảng thời gian ngắn y làm sao có thể chuẩn bị đây?

“Sao, không có hả?” Thấy Vệ Hạo Thiên muốn nói gì đó lại thôi, Nhất Nhất liền đoán ra bảy tám phần nguyên do.

“Nương tử, ngươi bị thương hàn còn chưa khỏe hẳn, không nên ăn món mặn, chi bằng vi phu làm cháo rau xanh cho ngươi ăn, được không?”

Hắn mới vừa dỗ dành được nương tử, hiện tại rất sợ nương tử lại sinh khí, tới lúc đó thực sự sẽ không có biện pháp, cho nên đành phải tìm một lý do nào đó.

“Được rồi!” Không được ăn thịt hươu, trong lòng Nhất Nhất không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng không muốn làm khó Vệ Hạo Thiên cho nên hắn khoát khoát tay, cố mà đáp ứng.

Nghe vậy, Vệ Hạo Thiên cao hứng, ôm lấy Nhất Nhất, nở nụ cười thật tươi: “Vậy nương tử cứ tiếp tục nghỉ ngơi một lát, vi phu rất nhanh sẽ đem cháo tới cho ngươi!”

“Hảo, ngươi mau đi đi, ta sắp chết đói rồi.” Ngoài miệng oán trách nhưng trong mắt người nào đó đúng là không giấu nổi hạnh phúc và ngọt ngào.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, một cái thông cảm nho nhỏ của bản thân lại đổi lấy vui mừng lớn như vậy của Vệ Hạo Thiên.




Vệ Hạo Thiên mới ra ngoài không lâu liền có người đẩy cửa bước vào. Cho rằng là Vệ Hạo Thiên đã trở lại, Nhất Nhất vẫn tiếp tục nằm trên giường, giả bộ tức giận nói: “Tại sao nhanh như vậy đã trở lại? Ngươi không phải muốn nói cho ta biết ở chỗ này ngay cả rau cũng không có chứ?”

“Nơi này chính là có rau thế nhưng ngươi không có tư cách ăn!” Thanh âm của nữ nhân bất ngờ xộc vào tai Nhất Nhất. Ngay sau đó, người cũng xuất hiện trước mặt hắn, chính là Ngụy Tuyết Doanh.

“Người… tại sao lại tới đây? Ngươi… ngươi lại muốn… làm cái gì?!” Bị cặp mắt âm trầm của Ngụy Tuyết Doanh nhìn chằm chằm, Nhất Nhất sợ tới mức xiết chặt lấy tấm chăn trên người, cả người cũng cố gắng rúc sâu vào tận cùng bên trong giường.

Lại nói đến Ngụy Tuyết Doanh, kể từ khi Vệ đại ca biết rõ chân tướng liền không thèm nhìn nàng mà bỏ đi, sau đó vội vàng đi tìm Thẩm Nhất Nhất, kẻ khiến nàng hận thấu xương. Từ sáng ngày hôm qua cho tới chạng vạng ngày hôm nay, nàng đều không được chạm mặt Vệ đại ca. Nàng tối hôm qua đã nghĩ đến việc tới phòng của Vệ đại ca để tìm người nhưng mà Tề nhị ca lại không cho phép.

Buổi sáng hôm nay, Tề nhị ca còn cố ý đến tìm nàng nói chuyện. Tề nhị ca nói cho nàng biết, hiện tại Vệ đại ca rất yêu thương Thẩm Nhất Nhất kia, yêu tới mức có thể vì đối phương mà tìm đến chỗ chết, vì vậy Tề đại ca khuyên nàng từ bỏ ý định theo đuổi Vệ đại ca. Tề nhị ca cuối cùng còn nhắc nhở nàng một câu: “Nếu như muội muốn Vệ đại ca tìm đến chỗ chết vậy thì hãy nói cho hắn biết Thẩm Nhất Nhất không phải là nương tử của hắn, Tần Thu Nguyệt mới là nương tử cửa hắn đi!”

Nàng nghe xong, trong lòng khó chịu cực kỳ. Quả thực vì muốn đoạt Vệ đại ca từ trong tay Thẩm Nhất Nhất kia nàng đã từng có suy nghĩ sẽ nói cho Vệ đại ca rõ chân tướng. Nhưng hôm nay nghe Tề nhị ca nói như vậy, nàng lại không dám. Nàng tin rằng, nếu đem toàn bộ chân tướng nói ra, khiến Vệ đại ca nhớ lại, Vệ đại ca yêu thương sâu sắc Tần Thu Nguyệt nhất định sẽ lại một lần nữa tẩu hỏa nhập ma, trở thành kẻ sát nhân cuồng, tiếp tục bị người trên giang hồ hại chết một lần nữa.

Nhưng nàng không phục, vì cái gì Vệ đại ca lại tình nguyện yêu một nam nhân mà lại không yêu nàng? Nàng thật sự không đáng được yêu như vậy sao?

Nàng không tin!

Nhất định Thẩm Nhất Nhất kia là một con hồ ly tinh!

Nghĩ như vậy, nàng lại nổi lên ý định muốn hủy hoại khuôn mặt Thẩm Nhất Nhất. Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, một lần không thành công thì chỉ cần làm lại một lần nữa là được rồi.

Lần này, nàng nhất định phải thành công!

Vì thế, thừa dịp Vệ đại ca không có ở trong phòng, nàng liền lẻn vào.


Nàng vừa bước vào phòng thì nghe thấy Nhất Nhất nhắc tới rau, nhớ lại vừa rồi Vệ đại ca thần sắc vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, trong lòng lại bốc hỏa.

Chết tiệt, Thẩm Nhất Nhất kia lại muốn Vệ đại ca mà nàng yêu thương phải vì hắn mà đi đun nấu?!

Trong cơn tức giận, nàng liền ném cho đối phương một câu: “Nơi này chính là có rau thế nhưng ngươi không có tư cách ăn!”

Chậm rãi tiếp cận giường, lại thấy cơ thể Nhất Nhất dưới chăn rõ ràng là một không mảnh vải che thân, lập tức, trong lòng Ngụy Tuyết Doanh hỏa nộ lại càng bùng lên dữ dội.

Cho dù người nào thấy được bộ dạng lúc này của Nhất Nhất cũng đều có thể đoán được lúc trước hắn và Vệ Hạo Thiên ở trong phòng đến tột cùng là làm cái gì, càng không nói đến Ngụy Tuyết Doanh vừa vào cửa là đã nhìn chằm chằm hắn. Phắt một cái rút ra một thanh chủy thủ, hai tròng mắt Ngụy Tuyết Doanh sát khí lạnh lùng.

“Ngươi tên tiện nhân này, ta muốn giết chết ngươi!”

“Ngươi… Ngươi… đừng… đừng tới đây!” Nhìn đối phương sát khí càng lúc càng nặng, người nào đó đã sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, ngay cả tấm chăn trên người cũng run lên.

“Ta không cần đến, đao của ta đến là đủ rồi!” Từng bước từng bước một tiếp cận, Ngụy Tuyết Doanh từ trong kẽ răng gằn ra từng chữ.

“Ngươi… Ngươi… đừng, đừng làm bậy a!” Muốn giết người! Cứu mạng a, có ai không, Vệ Hạo Thiên, mau tới cứu ta! Trong lòng dốc sức cầu cứu, người nào đó đã sợ đến chân tay mềm nhũn cả ra.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm bậy, ta chỉ tới một chút là được rồi!” Chủy thủ loang loáng, Ngụy Tuyết Doanh bỗng chốc trở thành một sứ giả đoạt mệnh.

Thảm rồi, lần này hắn chết chắc rồi!

Thấy khoảng cách giữa hắn và Ngụy Tuyết Doanh càng lúc càng gần, Nhất Nhất cam chịu số phận nhắm hai mắt lại. Nhưng tại thời điểm nguy kịch nhất, bên ngoài lại vang lên thanh âm của Vệ Hạo Thiên: “Nương tử, cháo đến rồi đây!”


Cảm tạ ông trời!

Hắn được cứu rồi!

Lợi dụng lúc Ngụy Tuyết Doanh nhất thời thất thần, Nhất Nhất đẩy đối phương ra, ôm chặt lấy tấm chăn trên người, chân trần chạy cực nhanh lao xuống giường, gát gao ôm chặt lấy tấm lưng Vệ Hạo Thiên, run rẩy nói: “Nàng… giết… muốn giết ta!”

Nghe vậy, hai mắt đột nhiên trừng lớn, Vệ Hạo Thiên chấn kinh nhìn về phía Ngụy Tuyết Doanh.

Ngay từ trước lúc Vệ Hạo Thiên bước vào phòng, Ngụy Tuyết Doanh đã đem chủy thủ trong tay hảo hảo thu về. Chờ đến khi Vệ Hạo Thiên nhìn về phía nàng thì cũng là lúc nàng nàng đã kịp đổi thành một bộ dạng ủy khuất, biểu tình oan uổng.

“Vệ đại ca, Doanh nhi chỉ là hướng hắn tạ lỗi mà thôi.”

Kháo, nữ nhân này diễn xuất không tồi!

Mắt thấy Ngụy Tuyết Doanh trở mặt, Nhất Nhất tức giận từ phía sau Vệ Hạo Thiên ló đầu ra, lớn tiếng gào lên: “Nàng nói dối! Nào có ai mang dao đến để hướng người khác tạ lỗi!”

Nhìn tiểu sư muội một bộ dạng ủy khuất, lại nhìn nương tử chỉ khoác một tấm chăn trốn ở sau lưng mình, Vệ Hạo Thiên cũng không biết tin tưởng ai.

Hai người đều không thể đắc tội a!

Thấy thế, trong lòng Ngụy Tuyết Doanh không khỏi mừng thầm.

Ha ha, xem ra, Vệ đại ca còn chưa hoàn toàn chán ghét nàng. Bằng không, y cũng sẽ không do dự như vậy đi.

Bộ dạng do dự của Vệ Hạo Thiên thực sự khiến Nhất Nhất bị tổn thương. Đỏ mắt, hắn không hề dán chặt vào lưng Vệ Hạo Thiên nữa mà lùi ra mấy bước, tiện đà run giọng nói lớn: “Vệ Hạo Thiên, ngươi vậy mà lại không tin tưởng ta!”

Hắn quả thực là thất vọng cực độ.

“Vi phu…” Không phải là không tin ngươi nhưng tiểu sư muội không có lý do muốn giết ngươi!” Vệ Hạo Thiên khó xử nhìn về phía Nhất Nhất.


Ngón tay Nhất Nhất nắm góc chăn đã trắng bệch, trong lòng thất vọng cùng bi thương lấp đầy, trong mắt cũng phủ một tầng hơi nước: “Còn vi phu cái gì, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, ngươi còn chưa tin ta!”

Sớm biết như thế thì lúc ở Thẩm gia trang đã không đáp ứng tới đây, không tới nơi này thì hắn sẽ không cần lo lắng bị cái gì sư muội kia của Vệ Hạo Thiên đoạt mệnh!

Hắn thực sự rất hối hận!

“Hảo, Vệ Hạo Thiên, nếu ngươi không tin ta, ngươi hiện tại liền đi đi! Ngụy Tuyết Doanh, nếu còn muốn giết ta, hiện tại hãy tới đây giết ta đi!” Nhất Nhất càng nói càng thương tâm, nước mắt như trân châu cũng bắt đầu rơi xuống không ngừng. Nói xong lời cuối cùng, quá mức thương tâm, hắn lại muốn Ngụy Tuyết Doanh giết mình.

Người nào đó quá kích động, hai tay nắm lấy góc chăm không tự chủ mà buông ra, chăn mền trượt xuống bên hông, tuỳ ý muốn rơi xuống đất.

Nghe vậy, trái tim Vệ Hạo Thiên lập tức co rút đau đớn, mắt thấy nương tử đau lòng đến nỗi ngay cả tấm chăn trên người cũng buông thõng, y vội vàng bước tới, ôm Nhất Nhất vào lòng, cũng thuận tay kéo chăn lên, một lần nữa bọc lấy thân thể của hắn: “Nương tử, vi phu tin tưởng ngươi!”

“Vệ đại ca!” Ngụy Tuyết Doanh vừa nghe, lập tức nóng nảy.

“Doanh nhi, nếu như muội là muốn tạ lỗi với Nhất Nhất thì hiện tại ta thay hắn tiếp nhận; nếu muội đến là để thương tổn hắn, ta khuyên muội hãy tự biết điều. Nếu có một ngày, muội thật sự thương tổn nương tử, cũng đừng trách Vệ đại ca vô tình!” Nói tới lời cuối cùng, vẻ mặt Vệ Hạo Thiên trở nên lạnh lùng.

Ngụy Tuyết Doanh không khỏi co rúm người lại.

Nàng biết, Vệ đại ca nói cũng không phải nói đùa.

Nhưng nàng vẫn còn chưa hết hy vọng: “Vệ đại ca, Doanh nhi bất luận làm cái gì, cũng đều là bởi vì yêu thương Vệ đại ca!”

Vệ Hạo Thiên cúi đầu, con ngươi mắt tràn đầy một cỗ thâm tình: “Doanh nhi, Vệ Hạo Thiên đời này chỉ thương yêu nương tử!” Ôm chặt Nhất Nhất còn đang nức nở, trong lời nói của y là kiên định không gì sánh được.

“Vệ đại ca!” Nàng không tin, nàng không tin.

“Thỉnh lập tức rời đi!” Vệ Hạo Thiên hạ lệnh tiễn khách.

Nhìn chằm chằm Vệ đại ca một mực đoạn tuyệt, lại liếc mắt nhìn Nhất Nhất đang được Vệ đại ca ôm ở trong lòng, Ngụy Tuyết Doanh rốt cuộc che mặt khóc lóc chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận