Nương Tử Đừng Chạy

Vào một ngày xuân sau trận mưa phùn lấm thấm, ánh mặt trời hiếm hoi xuất hiện, khó có được một ngày trời quang mây. Thời tiết như vậy có thể nói là đẹp, ấy vậy mà khuôn mặt ai đó lại lạnh như băng. Từ sau cái ngày bị Vệ Hạo Thiên cưỡng ép đáp ứng trở về Vệ phủ, chiến tranh lạnh bùng nổ giữa Nhất Nhất và Vệ Hạo Thiên tính ra đã được năm ngày.

Hắn thật sự là tức giận mà!

Không phải là giận Vệ Hạo Thiên bắt hắn trở về Vệ phủ, mà là giận Vệ Hạo Thiên dùng thủ đoạn ‘đê tiện’ như vậy để ép buộc hắn. Nếu để cho người khác biết thì hắn chắc hẳn sẽ rất mất mặt!

Phương pháp trút giận thì có rất nhiều, nhưng hắn tại sao lại chọn chiến tranh lạnh?

Không có biện pháp a! Cắn? Không đành lòng cắn quá mạnh thì cũng phải cắn cho đau một chút, thế nhưng như vậy thì không hả được giận. Đánh? Hắn căn bản không phải là đối thủ của Vệ Hạo Thiên. Mắng chửi? Hắn mắng chửi cũng đã miệng khô lưỡi ráo rồi mà Vệ Hạo Thiên cũng chỉ nhăn mặt nhíu mày mà thôi, căn bản không có tác dụng… Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chiến tranh lạnh vẫn là biện pháp tốt hơn cả! Hiệu quả cũng rõ rệt…

“Nhất Nhất, ngươi nói, rốt cuộc như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?” Vẻ mặt đau khổ, Vệ Hạo Thiên ủ rũ ngồi bên mép giường, bất đắc dĩ nhìn người đang đưa lưng về phía mình.

Năm ngày nay, số lần y xin được tha thứ đã không dưới một trăm, nhưng Nhất Nhất vẫn không có phản ứng. Vì muốn lấy lòng Nhất Nhất, y còn cố ý chạy đến nơi rất xa để săn hươu, tự mình làm cháo thịt hươu cho Nhất Nhất bồi bổ thân thể, nhưng Nhất Nhất căn bản ngay cả liếc mắt nhìn y một cái cũng không thèm chứ đừng nói là ăn cháo.

Cuối cùng, y đành gọi Long nhi tới, để Long nhi giúp y nói tốt.

“Nương nương, Long nhi hôm nay lại đi thăm đệ đệ đó!” Tiểu gia hỏa vừa nhắc tới đệ đệ liền rất hưng phấn.

“Vậy sao? Đệ đệ vẫn là cứ thích ngủ nhỉ?” Vừa nghe ngữ khí của ai kia liền biết tâm tình cũng không hề tệ. Cho nên Vệ Hạo Thiên núp ở bên ngoài nghe trộm lúc này đã có thể giãn mày.

Xem ra, tìm Long nhi đến trợ giúp quả nhiên là có tác dụng!

“Ân! Đệ đệ thật sự rất lười! Đệ đệ chỉ ngủ thôi, Long nhi cũng không thể cùng chơi với đệ đệ!” Giọng nói có vẻ bất mãn, nhưng ngay sau đó bất mãn liền biến thành nũng nịu, “Nương nương, đệ đệ không chơi với Long nhi, vậy nương nương bồi Long nhi chơi được không?”

“Được a!” Đáp ứng rất sảng khoái.

Vệ Hạo Thiên nghe thấy vậy thì nhếch mép cười.

“Vậy Long nhi gọi cả phụ thân đến nữa, để phụ thân cùng chơi với chúng ta.”

“Không được!”

Chỉ hai chữ, vô cùng đơn giản nhưng đủ khiến nụ cười trên mặt Vệ Hạo Thiên trong nháy mắt tắt lịm.

Ai, một chiêu cuối cùng cũng thất bại.

Vệ Hạo Thiên y, ‘thiên hạ đệ nhất đao’ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ lại thua một Tứ thiếu gia Thẩm gia trang nhỏ bé chỉ biết khinh công, thật là biết bao uất ức. Bất quá, ai kêu y đã giao toàn bộ trái tim mình vào trong tay hắn làm chi?

Y, đời này, đành phải chấp nhận.

“Vậy ta phải làm gì thì ngươi mới chịu tha thứ?”

Nghe vậy, Nhất Nhất rốt cuộc xoay người nhìn thẳng Vệ Hạo Thiên: “Muốn ngươi làm gì cũng được?”

Vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhưng trong lòng hắn đã hò reo rồi.

Ha ha, không ngờ chiêu này còn hữu dụng!

Nhớ ngày đó, Vệ Hạo Thiên cũng dùng loại thủ đoạn ‘đê tiện’ kia để dụ dỗ hắn tới Phạm Thiên cốc, lúc đó, hắn nhân cơ hội đưa ra rất nhiều điều kiện, Vệ Hạo Thiên cũng đều sảng khoái đáp ứng. Hiện giờ, hắn dùng lại chiêu này, không ngờ vẫn thành công! Vốn cho rằng Vệ Hạo Thiên đã quên hắn thì sẽ không tiếp tục dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ!

Hì hì, trước mắt Vệ Hạo Thiên đã thỏa hiệp rồi, phải chăng có thể nói rằng y đã thích hắn như trước kia?

“Đúng vậy!” Ái nhân rốt cuộc đã có phản ứng, tuy sắc mặt vẫn khó coi như trước nhưng vẫn tính là có thể lay chuyển, Vệ Hạo Thiên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Nhất Nhất mừng rỡ chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng khẩu khí và vẻ mặt vẫn bảo trì lãnh đạm như không có gì. Quả nhiên, công sức nhẫn nhịn mấy ngày qua đã không uổng.

“Ta muốn ngươi thành thân với ta, còn nữa, ta muốn làm tân lang!” Nhất Nhất nói ra một câu khiến người ta sửng sốt.

Thật ra thì, hắn đã sớm có suy nghĩ này. Mấy ngày trước, Ngụy Tuyết Doanh tự mình chạy đến tìm Tam ca hắn, Tam ca liền quyết định mấy ngày nữa sẽ cưới nàng về làm vợ. Hôm trước, hắn có đi xem Tam ca thử hỉ phục tân lang. Nhìn Tam ca mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm kia, bộ dạng tuấn dật tiêu sái khiến hắn động tâm.

Hắn cũng rất muốn được mặc hỉ phục như vậy, hảo hảo mà làm tân lang một lần cho biết!

Tiếc là, hắn kiếp này không thể cười một tân nương yểu điệu. Hiện giờ, khó có được cơ hội tốt như thế này, hắn đương nhiên phải hảo hảo tận dụng.

Khẽ nhướn mày, Vệ Hạo Thiên trầm mặc.

Thành thân, việc này không thành vấn đề. Vấn đề là ở chỗ, nếu để Nhất Nhất làm tân lang vậy y làm cái gì? Làm tân nương sao? Tuyệt đối không thể! Nhưng nếu không đáp ứng, Nhất Nhất khẳng định sẽ tiếp tục kéo dài chiến tranh lạnh. Cái này, cũng không thể được, y không muốn tiếp tục phải đối mặt với một Nhất Nhất dáng vẻ lạnh như băng kia nữa.

“Được, để ngươi làm tân lang.” Thôi, trước mắt cứ đáp ứng. Nhiệm vụ thiết yếu lúc này là có được sự tha thứ của Nhất Nhất.

“Thật sự?” Hai mắt đột nhiên sáng lên, Nhất Nhất rốt cuộc giấu không nổi sự hưng phấn cùng kinh hỉ của mình nữa.

“Ân.” Khẽ vuốt cằm, Vệ Hạo Thiên kéo Nhất Nhất vào lòng mình, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch, “Nhất Nhất, từ nay về sau không được làm như vậy với ta nữa.”



Trong và ngoài Thẩm gia trang, những chiếc đèn lồng màu đỏ cỡ lớn được treo lên cao. Hôm nay, là ngày mà Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia của Thẩm gia trang đồng thời thành thân. Bởi vì cái gọi là song hỷ lâm môn cho nên các môn phái trong võ lâm đương nhiên tấp nập kéo đến chúc mừng.

Giờ lành bái đường đã đến.

Một trong hai đôi tân lang tân nương đã sớm đứng trước mặt cao đường, còn một đôi nữa thì chậm chạp vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Nhất gia chi chủ Thẩm Dật Quần sốt ruột.

“A Phúc, mau đi xem Nhất Nhất thiếu gia rốt cuộc là làm cái gì, tại sao chậm chạp như vậy?!”

“Vâng, lão gia!” A Phúc lĩnh mệnh vội chạy đi. Nhưng vừa mới bước ra khỏi đại sảnh thì thanh âm của người nào đó đã từ xa truyền đến.

“Rõ ràng đã nói để cho ta làm tân lang, tại sao ngươi cũng mặc hỉ phục tân lang?!” Khẩu khí bực tức không thôi.

“Ta nói để ngươi làm tân lang chứ đâu có nói bản thân ta phải làm tân nương?” Ngữ điệu có chút vô liêm sỉ.

“Nhưng, nhưng… Không thể có hai tân lang mà lại không có tân nương!” Thanh âm ai đó cãi lại.

“Ai nói không thể có hai tân lang?!” Ngữ điệu không sợ chết.

Mọi người còn đang khó hiểu nhìn nhau thì chủ nhân của những thanh âm cãi vã này đã xuất hiện ở sảnh môn, đang rảo bước vào trong. Hai người đều mặc một thân hỉ phục tân lang đỏ thẫm, chỉ khác ở chỗ một người khá nhỏ nhắn còn một người thì cao lớn, hơn nữa, người có thân hình nhỏ nhắn đang được nam tử cao lớn ôm trong lòng.

“Ai nha, hai vị thiếu gia, hai người đã tới! Nhanh, nhanh, giờ lành sắp qua!” A Phúc vừa mới thấy hai người thì liền vội vàng chạy đến thúc giục.

Hai vị nhân vật khoan thai tới chậm chính là Nhất Nhất và Vệ Hạo Thiên. Nửa canh giờ trước, phát hiện Vệ Hạo Thiên cũng mặc hỉ phục tân lang, Nhất Nhất một mực không chịu đến bái đường. Cuối cùng, Vệ Hạo Thiên đành phải dùng thủ đoạn cưỡng chế, điểm huyệt, mới đem được người đến đây.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

“Lễ thành!”

Nghi thức bái đường rốt cuộc đã xong, nhưng các tân khách e rằng đã bị dọa cho choáng váng, căn bản không dám tin vào hai mắt mình.

Ông trời a! Bọn họ vậy mà chứng kiến hai tân lang bái đường thành thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui