Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

“Liễu Nhi, có lẽ ta không ưu tú như Hoàng thúc, không hoàn mỹ như Hoàng thúc, nhưng ta cam đoan với nàng, ta là nam tử yêu nàng nhất trên đời này. Vì vậy, nàng không được bỏ mặc ta, không thể cô phụ tình yêu của ta, có biết không ?”

“Nếu không có nàng, nàng bảo ta phải làm như thế nào? Đều nói Đế vương là người cô đơn, cao cao tại thượng, nhưng không ai biết, những năm cô tịch này ta nên kể cho ai đây? Nơi hậu cung xấu xa này, nếu không có nàng, ta nên đi đâu để tìm ánh sáng ấm áp cho ta đây?”

“Liễu Nhi, tỉnh lại có được hay không? Nếu nàng trở lại, Trẫm thề, sẽ vì nàng mà phế bỏ lục cung, giải tán 3000 mỹ nhân... Từ nay về sau, trong thiên hạ  biển người mênh mông này, Trẫm chỉ có một mình nàng, chỉ cần nàng, sủng ái nàng, yêu nàng!”

“Trẫm biết nàng không thích cùng nữ nhân khác chia sẻ Trẫm, dù chỉ là hình thức. Nàng sẽ không phải khổ sở, chỉ cần nàng đồng ý trở về, Trẫm sẽ hứa với nàng hai người nắm tay nhau một đời một kiếp, từ nay về sau sẽ không có điều gì khác, trong lòng trong mắt chỉ có một mình nàng, còn có nhiều thứ nữa, đối với Trẫm mà nói, tất cả đều là vật bên ngoài mà thôi...”

Nữ tử trước mặt, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Đôi môi căng mọng hồng phấn trong ngày thường cũng nhợt nhạt đi, làm cho hắn không thể nào chịu nổi...

Gương mặt tiều tụy không có chút sức sống, làm cho trái tim Lý Ngọc như bị thiêu đốt, lúc nào cũng chịu dày vò, đau đến huyết nhục mơ hồ, đau triệt nội tâm.

Một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt Lý Ngọc chảy xuống, không một tiếng động càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Hắn nghẹn ngào như một đứa bé, ủy khuất vô cùng.

“Liễu Nhi, nàng nói một câu đi. Cho dù chỉ trả lời một câu thôi cũng được... Nàng có biết không? Ta sắp không chống đỡ nổi rồi... Nhìn sinh mạng của nàng trôi qua từng ngày, ta hận không thể chết thay nàng. Ta rất hy vọng người nằm trên giường là ta mà không phải là nàng...”

“Liễu Nhi...”

“Thùng  thùng....”Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rõ ràng, ngắt lời nỉ non của Lý Ngọc.

Nhíu mày, Lý Ngọc ngẩng đầu, trong nháy mắt đã khôi phục khí thé ngạo nghễ của Đế vương.

“Vào đi.”

“Hoàng thượng, về... trở về...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui