Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chuyện biến thái này chỉ có Lãnh Dịch Hạo làm được.

"Tiểu Tuyết!" Lãnh Dịch Khánh giữ chặt Úc Phi Tuyết đang nổi điên.

"Ngay cả ngươi cũng không chịu tin ta có phải không?" Úc Phi Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh.

"Ta tin." Thật ra việc hắn vừa mới nhìn thấy, cùng chung suy nghĩ với Lãnh Dịch Hạo, Ngọc Điệp thỉnh cầu Úc Phi Tuyết tha thứ, Úc Phi Tuyết vênh váo hung hăng, hơn nữa đẩy Ngọc Điệp ngã vào tường. Chẳng qua hắn tin Úc Phi Tuyết sẽ không làm như vậy, cho dù Úc Phi Tuyết thật sự làm vậy, cũng là có lý do.

Úc Phi Tuyết nhìn thấu lời nói dối của Lãnh Dịch Khánh: "Ngươi gạt ta! Bỏ đi, trong lòng các ngươi, nàng mới là người tốt, còn ta chỉ là người xấu! Tránh ra!"

"Tiểu Tuyết! Nàng hãy nghe ta nói!" Lãnh Dịch Khánh giữ chặt Úc Phi Tuyết, không cần biết là vì Lãnh Dịch Hạo, hay vì chính hắn, hắn cũng không dám buông Úc Phi Tuyết ra. Khả năng gây chuyện của nha đầu này quá cao.

"Ta không nghe! Tất cả các ngươi đều tin tưởng nàng, không tin ta!" Úc Phi Tuyết cảm giác trong lòng có một ngọn lửa giận sắp đốt cháy nàng

"Không! Ta tin nàng, nhưng xin nàng hãy nghe ta nói trước." Lãnh Dịch Khánh nắm chặt cánh tay Úc Phi Tuyết, "Quan hệ của Ngọc Điệp và Lãnh Dịch Hạo khng giống bình thường."


"Ta biết! Nàng ta là người Lãnh Dịch Hạo yêu nhất!" - Không nghe, không nghe!

"Không phải vấn đề này. Trước hết nàng hãy nghe ta nói! Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, không phải A Hạo không tin nàng, mà là đệ ấy không thể không tin tưởng Ngọc Điệp."

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Nghe không hiểu.

"Ngọc Điệp ở bên cạnh Lãnh Dịch Hạo đã bảy năm. Bảy năm trước, nàng là cô nhi được A Hạo cứu về từ chiến trường, A Hạo thấy tội nghiệp nàng, nhận nàng là nha hoàn, nàng ta hết lòng hết sức hầu hạ A Hạo.

Sau đó có một lần, A Hạo mang binh chiến thắng trở về, vừa mới vào thành đã bị người ta bắn lén, Ngọc Điệp đã đỡ một mũi tên đoạt mệnh cho A Hạo. Mũi tên ấy, suýt nữa lấy đi tính mạng Ngọc Điệp. Cũng may Lăng Sơn Nhất cứu nàng. Sau đó, A Hạo nhận nàng ta làm vợ lẽ. Không ngờ A Hạo bị kẻ thù hạ cổ độc, Ngọc Điệp lại không hề do dự lấy thân dẫn độc. Cho nên..."

"Cho nên Lãnh Dịch Hạo nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng nàng." Úc Phi Tuyết rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao Ngọc Điệp có thể chiếm được toàn bộ sự quan tâm của Lãnh Dịch Hạo, không phải một năm hai năm, mà là bảy năm. Mà nàng chẳng co chỉ là mấy tháng ngắn ngủi.

Ngọc Điệp đã cứu Lãnh Dịch Hạo, không phải một, mà là hai lần.

Ngọc Điệp đỡ kiếm cho Lãnh Dịch Hạo, còn nàng lại cầm kiếm chỉ vào Lãnh Dịch Hạo.

Ngọc Điệp dẫn cổ cho Lãnh Dịch Hạo, còn nàng lại hạ độc Lãnh Dịch Hạo.

"Tiểu Tuyết, Ngọc Điệp không phải là người xấu, nàng ta chỉ quá yêu A Hạo." Lãnh Dịch Khánh không biết giữa Úc Phi Tuyết và Ngọc Điệp xảy ra chuyện gì, nhưng tấm lòng của Ngọc Điệp dànhLãnh Dịch Hạo, đúng là làm người khác cảm động. Có nam nhân nào lại không hy vọng có một hồng nhan tri kỷ chịu đồng sanh cộng tử vì mình?

Úc Phi Tuyết tự giễu: "Nếu như ta cho ngươi biết, Ngọc Điệp biết võ công, cổ độc của nàng ta là giả, ngươi có tin hay không?" - nhìn dáng vẻ của Lãnh Dịch Khánh cũng biết, hắn sẽ không tin.

Lãnh Dịch Khánh thoáng im lặng: "Ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là, A Hạo sẽ không tin."

Trong lòng có một cảm giác nói không ra lời, chua xót, nhói đau, không sao miêu tả được. Sóng nước lăn tăn, Úc Phi Tuyết ôm đầu gối ngồi cạnh bờ không nói gì.

Lãnh Dịch Khánh ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nước gợn lăn tăn, chậm rãi mở miệng: "Lúc A Hạo còn rất nhỏ, mẫu thân đã mất sớm. Phụ hoàng bộn bề bao nhiêu việc, dù cố gắng bù đắp cũng không được bao nhiêu. Lúc đệ ấy còn rất nhỏ đã một mình rời kinh thành, đi đến biên cương. Tám tuổi ra trận, mười hai tuổi tiêu diệt kẻ địch, mười năm tuổi được phụ hoàng đích thân truyền ấn soái. Người bên ngoài thấy rất vinh quang, nhưng những gian khổ mà đệ ấy trải qua, chúng ta không thể tưởng tượng được. Cho nên Ngọc Điệp một mực rất sùng bái A Hạo."


"Tuy ta không biết đệ ấy vì sao thà giả bệnh ở lại biên quan, chứ không muốn trở lại kinh thành. Nhưng ta biết rõ, với kinh nghiệm của A Hạo, đệ ấy còn khát vọng có một người bên mình chung nỗi lòng hơn chúng ta. Một người đáng để tin tưởng."

"Ngọc Điệp hai lần liều mình cứu đệ ấy, dù là người có tâm địa sắt đá, cũng sẽ không thể thờ ơ. Huống chi..." Lãnh Dịch Khánh thoáng nhìn qua Úc Phi Tuyết, không nói tiếp.

Mắt Úc Phi Tuyết giật giật, huống chi, Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo chính là một con cá khát nước, còn Ngọc Điệp lại cho hắn cả một vùng biển.

"Nàng có biết vì sao trong phủ A Hạo lại có nhiều Hồ Điệp phu nhân như vậy không?"

Úc Phi Tuyết nghiêng mặt nhìn Lãnh Dịch Khánh, chẳng lẽ không phải vì các nàng giống

"Bởi vì đệ ấy đã đáp ứng với Ngọc Điệp, muốn để Ngọc Điệp khôi phục dung nhan. Lãnh Dịch Hạo tìm được những nữ nhân lớn lên giống Ngọc Điệp, để một ngày kia, có thể hiến dung nhan của các nàng cho Ngọc Điệp."

Úc Phi Tuyết trợn tròn mắt: "Thuật đổi nhan!" Nàng nghe nhị sư phụ nói qua, loại đổi nhan tuật này chính xác có thể khôi phục dung nhan cho người ta, tuy nhiên nó vô cùng tàn nhẫn. Bởi vì nữ tử bị lấy đi dung nhan, nhất định sẽ chết.Ai có thể sống mà không có mặt chứ?

Biến thái! Quá biến thái! Tên biến thái này đúng là không đặt nhầm tên.

"Lãnh Dịch Hạo đã sưu tập các loại dược liệu trân quý cần thiết cho thuật đổi nhan, chỉ chờ Lăng Nhất Sơn trở về, có thể đổi nhan cho Ngọc Điệp..."

Sao đó Lãnh Dịch Khánh nói thêm gì đó nhưng Úc Phi Tuyết không nghe thấy. Cái đầu nhỏ của nàng đã bắt đầu quay cuồng. Nàng vĩnh viễn không thể vượt qua Ngọc Điệp. Lãnh Dịch Hạo đã quen sống trong bờ biển ấy, thứ Lãnh Dịch Hạo muốn, nàng không thể nào cho hắn được.


Không không không, tại sao lại đem nàng và Ngọc Điệp ra so sánh? Ngọc Điệp xả thân vì Lãnh Dịch Hạo mấy lần, nàng không thể hiểu được và cũng không thể nào làm được. Nàng và Ngọc Điệp, căn bản chính là người của hai thế giới.

Huống chi, bảy ngày, chỉ còn bảy ngày, nàng có thể cùng tiểu sư phụ vĩnh viễn rời đi. Làm gì còn phải hao tâm tổn trí vì Ngọc Điệp kia! Bất kể nàng ta có ý đồ xấu xa gì hay không, dù sao lời nàng nói Lãnh Dịch Hạo cũng sẽ không nghe. Có lẽ thật sự giống như Lãnh Dịch Khánh nói, Ngọc Điệp quá yêu Lãnh Dịch Hạo, cho nên những nữ nhân này kết cục nhất định sẽ rất thảm!

Vì dung nhan một nữ nhân, mà hy sinh tính mạng những nữ nhân vô tội, loại việc biến thái này chỉ có Lãnh Dịch Hạo làm được, hơn nữa với tính cách của hắn, hắn đã đáp ứng, nhất định sẽ làm. Nàng không thể nhìn những người vô tội vì một kẻ bụng dạ khó lường như Ngọc Điệp mà chết không được minh bạch. Huống chi, trong những người đó còn có người do tiểu sư phụ phái tới.

Không được! ước khi đi, nàng nhất định phải hoàn thành hai việc, đuổi bọn nữ nhân háo sắc này đi và cứu Mã Thiên Ba ra.

Úc Phi Tuyết đột nhiên đứng lên.

"Tiểu Tuyết, nàng muốn đi đâu?" Lãnh Dịch Khánh lo lắng đứng lên theo, vì sao lại có cảm giác mây đen giăng đầy trời, có một dự cảm rất xấu?

"Đuổi các nàng đi!" - Úc Phi Tuyết chưa dứt lời, bóng người đã biến mất.

"Tiểu Tuyết!" Lãnh Dịch Khánh muốn giữ chặt Úc Phi Tuyết nhưng không giữ được. Đành nhanh chóng đuổi theo. Lãnh Dịch Khánh hối hận, vô cùng hối hận, vì sao hắn lại không nghĩ đến hậu quả lúc nói những lời này chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận