Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Quá hấp dẫn mà không biết

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn phát ra sát khí, vẻ mặt tức giận căng ra và khí lạnh tỏa ra xung quanh, từng chiêu từng chiêu sắc bén, từng quyền tung ra vô cùng hung ác.

Lãnh Dịch Khánh làm sao có thể chống đỡ được những đòn tấn công sắc bén như vậy của Lãnh Dịch Hạo, không cẩn thận một cái đã bị đánh ngất xỉu trên mặt đất.

Quyền của Lãnh Dịch Hạo dừng trên trán Lãnh Dịch Khánh, thái dương hắn run lên vì phẫn nộ, đôi lông mày trước giờ vẫn lạnh lùng không kìm chế được nhảy lên, chỉ thiếu một chút nữa là đầu Lãnh Dịch Khánh nổ tung.

Đúng lúc này, trên giường truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng: "A Hạo..." Úc Phi Tuyết tỉnh, nhưng nàng cảm thấy rất nóng, nóng quá! Thật sự khó chịu! Trong lúc vô thức nàng vuốt ve cái cổ trắng của mình, cơ thể vặn vẹo, khao khát một thứ gì đó mà chính nàng cũng không biết. Một tiếng gọi nhẹ nhàng này như một tia chớp, rạch tan mây mù trên bầu trời, Lãnh Dịch Hạo sáng tỏ mọi chuyện.

Lãnh Dịch Hạo quay đầu lại, hai gò má Úc Phi Tuyết đỏ hồng, môi hồng hé nở, hạ thân nàng không ngừng vặn vẹo, bộ ngực trắng lộ hơn nửa, vô cùng mê người.

Hình ảnh này quá hấp dẫn khiến lông mày Lãnh Dịch Hạo nhíu lại, nha đầu này rất trong sáng thuần khiết, bình thường chắc chắn nàng ta không thể tỏ ra như thế này.

Lý trí cuối cùng cũng chậm chạp quay lại, Lãnh Dịch Hạo nhìn Lãnh Dịch Khánh ngất đi trên mặt đất, từ từ thu hồi quyền.


Mọi việc đúng là không ổn, dường như không phải như hắn nghĩ. Lãnh Dịch Khánh từ trước đến giờ vẫn làm theo khuôn phép, là người ngay thẳng nghĩa khí. Cho dù hắn có ý với Úc Phi Tuyết, hắn sẽ tranh đoạt công bằng, tuyệt đối sẽ không làm việc đê tiện này.

Lãnh Dịch Hạo đi đến bên giường, nheo mắt lại thưởng thức Úc Phi Tuyết đang vô thức rên rỉ trên giường. Bên cạnh gối Úc Phi Tuyết có rơi chút bột phấn màu trắng.

Xem ra, đúng là có người đã hạ độc bọn họ!

Thật to gan, rõ ràng biết một người là Vương phi của hắn, một người đường đường là đại hoàng tử, còn dám động đến bọn họ! Hơn nữa lại còn làm ngay trước mặt hắn! Xem ra, hắn thật sự nhanh chóng xử lý người trong phủ này!

"Người đâu!" Lãnh Dịch Hạo buông mành trướng, che Úc Phi Tuyết đi, đưa Lãnh Dịch Khánh ra cửa.

"Đại hoàng tử say, dìu người trở về phòng nghỉ ngơi. Không có lệnh của ta, kẻ nào cũng không được tiến vào Kỳ Lân Các."

"Vâng."

Sắp xếp xong mọi việc, Lãnh Dịch Hạo trở lại bên giường. Ý thức mơ hồ, Úc Phi Tuyết lờ mờ cảm giác dường như có một hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái thoáng qua chóp mũi, vì vậy, nàng lại một lần nữa nhẹ nhàng gọi: "A Hạo..."

Lãnh Dịch Hạo vừa giận vừa buồn cười, thật không biết nên mắng nàng hay nên thương nàng! Chỉ bỏ qua nàng một lát, nàng đã có thể làm một chuyện kinh thiên động địa. Hắn không dám tưởng tượng nếu như khuya hôm nay hắn không đến, hậu quả sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt Lãnh Dịch Hạo lóe lên hàn quang.

Chuyện tối hôm nay, muốn tra rõ ràng cũng không khó, chuyện trước mắt là, tiểu nha đầu này quá hấp dẫn người khác mà bản thân nàng không hề hay biết, hắn còn chưa động thủ, nàng đã bắt đầu động thủ xé rách cái yếm hồng còn sót lại trên người mình. Muốn hại hắn cũng mất kiềm chế luôn sao?

Lãnh Dịch Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Úc Phi Tuyết, cố định tay nàng lên đỉnh đầu, Úc Phi Tuyết tay không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực lắc lắc thân thể: "A Hạo... Ta rất khó chịu..."

Lãnh Dịch Hạo mềm lòng, vẫn may là với tình hình hiện nay, nàng gọi tên của hắn. Lãnh Dịch Hạo nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng búng lên trán nàng, nha đầu, ta nên xử nàng thế nào đây!

Vốn dĩ đang muốn cùng nàng nói chuyện cẩn thận, xem ra không thể, nhưng... có lẽ... có thể dùng cách khác để nói chuyện với nàng!


Lãnh Dịch Hạo cúi đầu xuống, một mùi thơm ngát của nữ nhân tràn ngập khiến thân thể của hắn không thể không căng lên. Nhanh chóng bỏ đi những trở ngại trên người mình, môi của hắn nhiệt tình đặt những dấu ấn trên da thịt non mịn màng, cẩn thận nhẹ nhàng, trùng lên những dấu ấn đêm qua.

Rõ ràng là môi đầy lửa nóng, nhưng dường như nó có thể mang đến cho Úc Phi Tuyết sự mát mẻ, nàng nhịn không được nâng người lên, áp vào cổ Lãnh Dịch Hạo, đón lấy nụ hôn của hắn, mong muốn có được nhiều hơn.

Với Lãnh Dịch Hạo mà nói, đây là một cảm giác hoàn toàn mới.

Đêm qua, tiểu nha đầu khiến hắn tìm được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, nhưng dù sao đêm qua cũng là đêm đầu tiên của nàng, Úc Phi Tuyết không có chút kinh nghiệm nào, một nụ hôn cũng có thể làm cho nàng hít thở không thông, trong quá trình có được nàng, Lãnh Dịch Hạo không thể không cẩn thận, chỉ sợ còn chưa thỏa mãn mà người bên dưới đã đứt hơi.

Giờ phút này cảm giác hoàn toàn khác, dưới tác dụng dược lực, Úc Phi Tuyết không hoảng hốt, chỉ có dựa vào cảm giác, dựa vào Lãnh Dịch Hạo, thậm chí chủ động đòi hỏi càng nhiều, tiểu nữ nhân nhiệt tình lại run rẩy, dồn ép sự kiềm chế của Lãnh Dịch Hạo đến cực hạn.

Lúc quan trọng nhất, Lãnh Dịch Hạo cố gắng ngăn xúc động, mồ hôi nhỏ giọt trước ngực nàng: "Nói, nói nàng yêu ta." Hắn biết rất rõ ràng giờ phút này nàng nói cái gì cũng không có ý nghĩa nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nghe nàng nói.

"Khó chịu quá...A Hạo..." Úc Phi Tuyết giãy dụa, khẩn cầu, bất lực vịn lấy Lãnh Dịch Hạo.

"Nói nàng yêu ta!" Lãnh Dịch Hạo mồ hôi chảy thành những dòng suối nhỏ.

"Ta... Ta yêu ngươi..."


"Nói từ nay về sau nàng sẽ nghe lời, không nghịch nữa."Sẽ nghe lời."

"Từ nay về sau ngoan!"

"Sẽ ngoan..."

Lãnh Dịch Hạo lộ vẻ thỏa mãn cong khóe môi, vùi thật sâu linh hồn mình vào cơ thể nàng, cực hạn lao đến khiến Úc Phi Tuyết trong nháy mắt có được sự thỏa mãn, mà thỏa mãn cực điểm ấy làm cho nàng bất lực thét lên...

Lúc trời bắt đầu sáng, hơi nóng trong phòng mới từ từ ngừng lại.

Úc Phi Tuyết vẫn đang ngủ say hơi vươn người dậy, như chú mèo con dụi vào trong ngực Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo ôm Úc Phi Tuyết mồ hôi nhỏ giọt, thỏa mãn cong khóe môi, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nha đầu, ta không bỏ nàng được.

Lần này, không ai đến phá họ, vì Úc Phi Tuyết kêu suốt một đêm nên tất cả mọi người đều biết cả.

Vương gia và Vương phi bây giờ rất mệt mỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận