Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

"Nha đầu..." Đêm khuya gặp ác mộng, giây phút Úc Phi Tuyết biến mất trước mặt hắn đã in đậm vào trong tim.

Có đôi khi chính là như thế, khi chưa mất đi, ngươi vĩnh viễn không biết được nàng quan trọng đến mức nào. Nhưng sau khi thật sự mất đi rồi, ngươi mới hiểu được bản thân đã mất đi thứ gì.

Lần trước viết hưu thư, để Úc Phi Tuyết đi theo Phong Vô Ngân là vì hắn muốn bám theo Phong Vô Ngân, tìm được chỗ ở Thần Vực, nếu sớm biết kết quả như thế này, có lẽ hắn đã để mặc Thần Vực tiếp tục là một tổ chức thần bí.

Lãnh Dịch Hạo xoay người đứng dậy trước cửa sổ. Trong không khí, hương thơm nhẹ nhàng vẫn quanh quẩn bên chóp mũi, nỗi nhớ nhung, giống như hương thơm ấy, thổi không tan, xua mãi không đi.

"Vương gia..." Ngọc Điệp đứng sau lưng Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng gọi, cánh tay ngọc vòng qua hông hắn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên lưng hắn, vừa dịu dàng lại đa tình.

Lãnh Dịch Hạo hơi nghiêng đầu, không trả lời.

"Vương gia, ban đêm lạnh, nên quay về trại nghỉ ngơi thôi." Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp chậm chạp vuốt ve từ ngực Lãnh Dịch Hạo xuống phía dưới, động tác nhẹ nhàng lại khiêu khích.

Tay Ngọc Điệp đang đi tới bụng hắn thì Lãnh Dịch Hạo đã cầm tay Ngọc Điệp: "Nàng ngủ trước đi."

Tay Ngọc Điệp chậm rãi buông xuống, dung nhan xinh đẹp tràn đầy nỗi cô đơn, nước mắt ngưng lại trên mi, lã chã ướt át, dáng vẻ này vô cùng động lòng người.


"Nàng đi trước đi, ngày nào chưa đánh tan được Thần Vực, ngày đó bản vuong còn chưa ngủ yên." Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng an ủi mấy câu, sau cùng xoay người đi ra cửa.

Nhìn bóng lưng Lãnh Dịch Hạo, ánh mắt Ngọc Điệp lóe ra tia ghen ghét. Thần Vực cái gì chứ! Rõ ràng đang nghĩ về Úc Phi Tuyết mà thôi! Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng gọi tên

Úc Phi Tuyết, tại sao chúng ta lại luôn gặp cùng một người nam nhân, ti sao tròng lòng bọn họ đều chỉ có ngươi!

Ả nhẹ vung tay, một con bướm rực rỡ từ trong bình sứ bay ra, giây lát sau, một hắc y nhân xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Chủ nhân có gì phân phó?"

"Giết Úc Phi Tuyết, bằng không, ngươi đừng trở lại đây." Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi.

"Dạ." Hắc y nhân chắp tay tuân mệnh, bay người đi.

Màn đêm, lại khôi phục sự yên lặng vốn có, chẳng qua là người đứng trong đêm, tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.

*

Hoa đầy sân, trăng đầy vườn. Úc Phi Tuyết ôm trong tay vòng hoa lớn tự mình tết để tặng tiểu sư phụ. Vì nàng muốn thương lượng với tiểu sư phụ một chuyện, cho nên phải lấy lòng hắn trước.

Kể từ khi nàng đáp ứng gả cho Phong Vô Ngân trước mặt Lãnh Dịch Hạo, Phong Vô Ngân liền bắt đầu tổ chức cho hôn sự của bọn họ.

Vực chủ Thần Vực thành thân, quy mô đương nhiên không thể nhỏ được. Phải làm thật khéo, thật cẩn thận, không thể có một lỗi nhỏ. Nhưng đối mặt với sự bận rộn của từng người trong Thần Vực, Úc Phi Tuyết lại không vui chút nào, có lúc, tiểu sư phụ dường như rất xa lạ.

Nàng không có ý định lập gia đình vào lúc này.

Cho nên, nàng muốn thương lượng với tiểu sư phụ một chút, hoãn ngày cưới lại.

Ôm vòng hoa lẻn vào trong phòng, nếu đã là ngạc nhiên thì dĩ nhiên nàng muốn phải thật bất ngờ, thần không biết quỷ không hay.

Úc Phi Tuyết vừa bước vào phòng, lập tức nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân nên nàng liền chui vào tủ quần áo. Ngạc nhiên, phải có dáng vẻ thật bất ngờ, để nàng suy nghĩ xem xuất hiện trước mặt tiểu sư phụ như thế nào!


Người đẩy cửa tiến vào là Phong Vô Ngân và Mã Thiên Ba.

Úc Phi Tuyết lập tức nín thở, giấu đi thần khí, tránh để Phong Vô Ngân phát hiện hành tung của nàng.

Nhưng Mã Thiên Ba đáng ghét kia nói mãi vẫn chưa xong, khuôn mặt đầy vẻ sùng bái, gã đi theo sau Phong Vô Ngân nói không ngừng.

"Tiên sư, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ lo liệu hôn sự này thật thỏa đáng."

"Tiên sư, ngươi thật lợi hại, Lãnh Dịch Hạo cũng không thu phục được nha đầu này, nhưng nàng ta lại nghe lời ngài hết lần này tới lần khác, ngài làm như nào vậy?"

Phong Vô Ngân thản nhiên liếc nhìn Mã Thiên Ba: "Nàng lớn lên bên cạnh ta." Câu nói này khiến trái tim Úc Phi Tuyết ấm áp.

"À, thì ra là như vậy." Mã Thiên Ba gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến việc gì đó, gã thở dài nói:

"Ta hiểu rồi! Tiên sư ngài đã sớm biết được nàng ta có phúc được làm hoàng hậu cho nên mới sắp đặt nàng ta là quân cờ từ nhỏ, chỉ cần ngài cưới nàng, vậy không phải thiên hạ sẽ nằm trong lòng bàn tay ngài sao?"

Ánh mắt Phong Vô Ngân thoáng trở nên lạnh nhạt sắc bén: "Mã Thiên Ba, ngươi nghe ai nói vậy?"

"Là quân sư quạt mo đó thôi! Hắn đi theo ngài học được mấy ngày về xem tướng, lần đầu tiên thấy nha đầu này, hắn đã nói nàng ta có tướng sẽ lấy được chồng giàu có, có tướng làm hoàng hậu, tất nhiên có thể mẫu nghi thiên hạ. Người cưới nàng ta có thể làm hoàng đế." Mã Thiên Ba vẻ mặt rất thản nhiên. Lúc trước hắn cũng nghĩ đến rồi, nhưng hắn lại không xứng.

"Nghe đây, lời này không được nói cho bất kì kẻ nào, nếu như ta nghe được nửa câu nói xàm, ta sẽ đuổi ngươi khỏi đây không khách khí!" Vẻ mặt Phong Vô Ngân là nét lạnh lùng xưa nay chưa từng có.


Tiên sư tức giận rồi! Mã Thiên Ba lập tức gật đầu

"Được được, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ! Ta biết, thiên cơ bất khả lộ!"

Trong tủ truyền đến tiếng va chạm nhỏ, Phong Vô Ngân giật mình, hắn lại gần mở tủ ra. Thứ mà hắn nhìn thấy, là một khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt, đầy nước mắt.

Úc Phi Tuyết từ từ giơ vòng hoa lên: "Ta định cho ngươi một sự ngạc nhiên, nhưng không ngờ người lại cho ta một bất ngờ."

"Tuyết Nhi, nàng nghe ta giải thích đã!" Phong Vô Ngân cầm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết.

"Tứ tiểu thư!" Mã Thiên Ba biết vuốt mông ngựa nhưng không vuốt nổi đến vó con ngựa con mà còn chọc giận cả ngựa mẹ.

Lần này thì phiền phức rồi! Trước khi tiểu lão hổ chưa nổi điên, cổ Mã Thiên Ba đã rụt lại, gã lặng lẽ chạy ra ngoài.

"Người giải thích đi, ta nghe đây." Úc Phi Tuyết ngước đôi mắt đầy nước mắt nhìn Phong Vô Ngân.

Từ nhỏ nàng đã luôn tin tưởng, coi hắn là tiểu sư phụ thần tiên để nàng thờ phụng, hắn thật sự đang lợi dụng nàng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận