Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi

Phong Vô Ngân cô đơn cười, thân ảnh màu trắng phiêu dật cô độc đứng lặng trước cửa sổ: "Nàng không muốn ở lại, có ép cũng vô dụng."

Lão khất cái thở dài một tiếng: "Đôi khi, những người có thể phá được Thiên cơ, lại không nhìn thấu được chính mình. Bất kể quyết định của ngươi là gì, ta cũng sẽ không phản đối, nhưng con đường này nên đi như thế nào, tự ngươi phải hiểu rõ."

Ánh mắt Phong Vô Ngân dừng trên những đám mây trắng trôi xa phía chân trời. Thật ra hắn cũng từng muốn tiêu diêu tự tại, bắt đầu từ lúc nào mà giữa hắn và Tuyết Nhi, lại trở nên xa cách như vậy.

Nếu như trước đây, lúc mới bắt đầu hắn chọn mang theo Tuyết Nhi cùng rời đi. Dùng tính mạng chắn gió che mưa cho nàng, có lẽ kiếp nạn của Tuyết Nhi đã qua, bọn họ hẳn là đang trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng mà trên vai hắn có trách nhiệm của mình.

Nếu như bây giờ hắn mới nói từ bỏ, liệu còn có thể không?

"Vừa rồi có người truyền tin, nói Ngọc Điệp có tin tức muốn đưa cho ngươi, nàng ta muốn gặp ngươi." Lão khất cái lại uống một ngụm rượu, ánh mắt trong suốt, có chút thờ ơ với thế sự, giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không liên quan tới hắn.

Phong Vô Ngân giật mình, Ngọc Điệp? Muốn gặp hắn vào lúc này?

Tối đó, Phong Vô Ngân đi đến chỗ hẹn với Ngọc Điệp, Ngọc Điệp quả nhiên đợi ở đây đã lâu.

"Sư huynh." Thanh âm êm ái chậm rãi thoát ra từ trong miệng Ngọc Điệp.

"Tìm ta có chuyện gì?" Phong Vô Ngân một thân áo trắng đứng dưới ánh trăng giống như một bức tranh cuộn. Góc áo tung bay theo gió, phiêu nhiên như thần tiên.

Ngọc Điệp yên lặng nhìn Phong Vô Ngân, hắn vẫn giống như trước đây, vẫn xa xôi, khó gần

"Sư huynh, huynh vẫn giống như trước đây." Ngọc Điệp nhẹ nhàng nhếch miệng cười.

Trong ánh mắt lãnh đạm của Phong Vô Ngân hiện lên một tia âm trầm, chậm rãi mở miệng nói: "Trước đây?"

Lời của Phong Vô Ngân hiển nhiên đã khiến Ngọc Điệp hiểu lầm, Ngọc Điệp thở dài một tiếng: "Đúng vậy, trước đy. Nếu như lúc trước huynh không xa xôi như vậy, không lạnh lùng như vậy, chúng ta làm sao lại..."

"Ngươi tìm ta, là để ôn chuyện cũ sao?"

"Chỉ là tình cảm bộc phát thôi. Sư huynh, huynh không nhớ quãng thời gian ở trên núi sao? Lúc đó, huynh đánh đàn, ta khiêu vũ, kỳ thật đoạn thời gian ngắn ấy chúng ta rất tự tại, rất thoải mái. Hiện tại, chỉ có thể nhớ chứ không thể cầu." Ngọc Điệp thở dài.

Phong Vô Ngân lẳng lặng nghe, không trả lời.

"Sư huynh, kỳ thật ta biết rõ, huynh hoàn toàn không phải là loại người thích tranh danh đoạt lợi. Huynh làm tất cả, đều không phải vì huynh muốn, vì sao huynh lại không thể làm chuyện chính huynh muốn làm. Vì sao nhất định phải chấp nhất những chuyện gần như không thể nào thực hiện được này?"

Phong Vô Ngân vừa nghe đã hiểu, Ngọc Điệp đến làm thuyết khách.

"Sư huynh, ta biết rõ huynh yêu mến Úc Phi Tuyết, vương gia đã bỏ nàng. Huynh có thể mang nàng cùng nhau rời đi. Đến lúc đó, trời đất là nhà, đánh đàn vẽ tranh, mỹ nhân ở bên, đây mới là cuộc sống huynh muốn trải qua."

Ngọc Điệp lẳng lặng đánh giá Phong Vô Ngân, đôi mắt Phong Vô Ngân như một hồ nước xanh, tựa hồ nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì. Tuy nhiên nó lại lắng đọng lúc sáng lúc tối những tia sáng khác thường nào đó.

Ngọc Điệp cho rằng mình đã nói đúng trọng điểm. Vì vậy bổ sung: "Kỳ thật ta muốn giúp huynh, thật đấy. Chỉ cần Úc Phi Tuyết rời khỏi Lãnh Dịch Hạo, huynh có thể dễ dàng mang nàng đi. Đến lúc đó, các người có thể trải qua loại cuộc sống thần tiên quyến lữ, đi con đường như vậy

"Hơn nữa phụ thân Úc Phi Tuyết là ..."

Ngọc Điệp vốn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng lần này, Phong Vô Ngân không đợi nàng nói, liền mở miệng: "Ta nhớ ngươi đã từng nói, ngươi yêu ta."

Lời nói của Phong Vô Ngân có chút mờ ảo hư vô. Hắn không phải là người tình cảm, đột nhiên lại nói chuyện tình cảm, làm cho lòng Ngọc Điệp yếu mềm. Chuyện cũ như khói mây.

Nàng đã từng, tùng yêu Phong Vô Ngân rất sâu sắc, nhưng...

Ngọc Điệp thản nhiên lại cô đơn nhẹ gật đầu: "Đúng, ta yêu huynh, dù có lẽ trong mắt huynh chưa từng có ta."

" Nhưng bây giờ ngươi lại giao ta cho Tuyết Nhi." Ánh mắt Phong Vô Ngân lập tức trở nên lạnh lùng.

"Đó là bởi vì..." Người nàng yêu bây giờ là Lãnh Dịch Hạo.

"Là vì ngươi tham luyến vị trí vương phi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, vất vả lắm mới có được sư tin tưởng của Lãnh Dịch Hạo, leo lên tới vị trí Trắc phi, nên ngươi cho rằng chỉ cần Tuyết Nhi rời đi, vị trí vương phi không ai có khả năng tranh giành với ngươi. Nhưng mà Tiểu Điệp à, ta hiểu ngươi rất rõ, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ngươi thích cái gì, ngươi nhất định phải chiếm cho bằng được, nếu như không chiếm được, ngươi tình nguyện hủy diệt nó. Cho nên, ngươi bức Tuyết Nhi đi, căn bản không phải vì ta, mà là vì chính ngươi. Với tính cách của ngươi, ngươi căn bản sẽ không để cho Tuyết Nhi sống trên đời! Càng không cần nói tới việc làm cho nàng cùng ta sống cùng nhau tới già! Bởi vì ngươi ghen tỵ với nàng!"

Thanh âm Phong Vô Ngân ẩn chứa sự lạnh lẽo trước đây chưa từng có, hơn nữa từng câu từng chữ, đều sắc như kim châm, nói ra tất cả những gì trong lòng Ngọc Điệp.

Trên dung nhan như hoa của Ngọc Điệp hiện lên một tầng kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền che dấu đi.

Phong Vô Ngân đem cảm xúc trên mặt Ngọc Điệp thu vào trong mắt, chậm rãi tiến lên hai bước: "Lúc trước ngươi mượn cơ hội tiếp cận Lãnh Dịch Hạo, để đạt được tín nhiệm của hắn, ngươi đã không tiếc lấy tính mạng làm tiền đặt cược, hiện tại ngươi vất vả lắm mới thực hiện được, ngươi sẽ dễ dàng buông tha cho người có khả năng phá hư tất cả kế hoạch của ngươi như vậy sao?"

Ngọc Điệp hít sâu một hơi, trước ánh mắt u minh của Phong Vô Ngân, nàng có một loại hoảng sợ không thể che dấu được.

"Ngọc Điệp, ngươi nghe cho rõ, ta không quan tâm ngươi muốn làm gì, nếu như tổn thương đến Tuyết Nhi dù chỉ một cọng tóc, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Thanh âm Phong Vô Ngân vô cùng lạnh lẽo, làm cho trong lòng Ngọc Điệp nhịn không được run lên.

"Sư huynh..."

"Nếu như ngươi vẫn còn nhớ rằng ta là sư huynh của ngươi, ngươi tốt nhất hiểu rõ chính mình đang làm gì, nếu không thì kết quả sẽ là, cả người cả của ngươi đều không còn." Lời của Phong Vô Ngân một câu hai nghĩa.

Ngọc Điệp trong lòng giật mình, nhưng vẫn cố gắng trấn định.

Phong Vô Ngân dứt lời, không hề dừng lại, xoay bước tung người bay lên.

Ngọc Điệp thở dài một tiếng, vốn là nàng đến đây để khuyên nhủ Phong Vô Ngân, hy vọng hắn từ bỏ ý muốn làm phản. Nhưng là không nghĩ tới, lại bị Phong Vô Ngân phản pháo, Úc Phi Tuyết, ngươi thật lợi hại! Những thứ ta cố gắng muốn có được, rõ ràng luôn bị ngươi dễ dàng chiếm được.

Nghĩ tới đây, Ngọc Điệp lại càng oán hận Úc Phi Tuyết. Ngọc Điệp vừa trầm tư, vừa chậm rãi xoay người quay trở về, nào ngờ chưa đi được hai bước, cước bộ liền ngưng trệ. Một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở cách đó không xa, hiển nhiên là đã nghe được toàn bộ những lời nói của nàng cùng Phong Vô Ngân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Điệp lập tức trở nên trắng bệch: "Vương... Vương gia!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui