Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Vĩ thanh

Lúc Lãnh Dịch Hạo quay về cung, Úc Phi Tuyết đã biến mất!

Tiểu nha đầu! Nàng lại chạy

Lãnh Dịch Hạo ra lệnh ọi người tìm khắp kinh thành, nhưng một chút tin tức cũng không có.

***

Dựa vào cây liễu bên bờ.

"Cám ơn ngươi, Tần Thế Viễn." Úc Phi Tuyết nói lời cảm ơn rất thật lòng. Nhờ có Tần Thế Viễn, nàng và Lãnh Dịch Hạo mới được ở bên nhau.

"Bạn bè với nhau, nói cám ơn làm gì." Tần Thế Viễn cười hớn hở, "Vả lại, ta có ơn với hoàng thượng, chắc chắn hắn sẽ không từ chối yêu cầu của ta, ta làm việc này không phải vì nàng, mà là vì chính ta."

Tần Thế Viễn nói rất thản nhiên.

Úc Phi Tuyết nhặt một hòn đá, ném vào mặt nước : "Yên tâm đi, nếu như A Hạo không đồng ý, ta sẽ không sinh con cho hắn!"

"Vậy thần xin tạ ơn Hoàng hậu nương nương!" Tần Thế Viễn cười khẽ, chắp tay nói lời cảm ơn. Đứng ở góc độ của Úc Phi Tuyết, nàng không thể thấy được sự quyến luyến cùng thống khổ sâu trong đáy mắt hắn.

Thật ra, nếu như hắn có thể chọn lựa, hắn thà rằng ...

Chẳng qua, hắn không có quyền chọn.


Tần Thế Viễn chậm rãi thu lại những suy nghĩ miên man, nhìn nam nhân đang giục ngựa chạy đến ở phía xa. Tuy trải qua phong trần mệt mỏi nhưng tư thế vẫn rất oai hùng, anh tuấn, loại khí thế mà người thường không thể có được.

Xem ra, thời gian hắn ở bên Úc Phi Tuyết lại hết rồi. Lần này thật sự kết thúc.

Úc Phi Tuyết quay đầu lại nhìn, thoáng thấy Lãnh Dịch Hạo đang giục ngựa chạy đến, chợt hiểu ra mình lại bị Tần Thế Viễn bán đứng!

"Tần Thế Viễn!" Úc Phi Tuyết quay đầu lại gầm lên, "Không phải ngươi nói chỗ này không ai tìm được

"Đúng vậy, ai cũng không tìm được, nhưng hắn không phải người bình thường, với lại, nàng cũng muốn hắn tìm thấy mình mà. Rõ ràng là nàng thích hắn, vì sao phải dằn vặt hắn, đều là chuyện đã qua, hãy đối xử tốt với đối phương. Hai người các ngươi đã là của nhau, đó là điều không thể thay đổi!" Tần Thế Viễn khuyên nhủ.

"Không cần ngươi dạy ta!" Úc Phi Tuyết giận dữ, giựt lấy roi ngựa trong tay Tần Thế Viễn, nàng xoay người nhảy lên ngựa, rồi vội vàng giục ngựa chạy.

Lãnh Dịch Hạo vừa đuổi theo ở phía sau, vừa lo lắng:

"Bảo bối! Chú ý đứa bé!"

"Lúc nào chàng cũng chỉ nghĩ đến đứa bé! Đứa bé này không phải con của chàng!"

"Nàng còn dám nói không phải của ta thêm một lần nữa, ta đánh nát mông nàng!"

"Bạo quân! Đồ bại hoại!"

Đợi đến khi bóng dáng hai người đã khuất hẳn, khuôn mặt Tần Thế Viễn mới lộ rõ tình cảm thật sự.

Tiểu Tuyết, hẹn gặp lại.

Từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là vua tôi, không thể nào là bạn bè nữa.

Từ nay về sau, ta chỉ có thể ngắm nàng từ phía xa, không còn cơ hội cùng nàng uống rượu vui đùa nữa rồi.

Từ nay về sau, nàng đi theo con đường hạnh phúc của mình, còn ta sẽ vĩnh viễn cầu mong cho nàng được hạnh phúc.

Bóng dáng cô đơn trải dài dưới ánh tà dương, hắn như một cánh chim đơn lẻ quẩn quanh trên bãi cát.

Úc Phi Tuyết sẽ không bao giờ biết, thật ra trong tim hắn chỉ có mỗi hình bóng của nàng.

Có một số việc, tự mình biết là

***

Có người nói, sau khi Úc Phi Tuyết hồi cung liền giam mình trong Thanh Loan điện, nhất quyết không chịu gặp Lãnh Dịch Hạo.

"Ta vẫn chưa tha thứ cho chàng, chàng đừng hòng đi vào!" Úc Phi Tuyết giận dỗi nói.


"Nha đầu, ta phải làm thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta?" Lãnh Dịch Hạo đành phải gõ cửa.

Đứa bé cũng sắp chào đời rồi, vậy mà mỗi lần đến nơi này, Úc Phi Tuyết đều nói một câu như vậy. Nếu không phải vì sợ làm cho cục cưng hoảng, Lãnh Dịch Hạo đã phá cửa xông vào từ lâu rồi!

Nữ nhân này lúc giận thật là khó tính!

"Xem thành ý của chàng!"

"Hoàng hậu yêu quý của ta, ta đã rất có thành ý rồi. Nàng xem, trong hậu cung này, ngoài thái hậu đang bị nhốt ở lãnh cung, ngoài các nha hoàn ra, cũng chỉ có mỗi mình nàng. Ta xin thề, đời này kiếp này, ta chỉ cần một mình nàng, vĩnh viễn không nạp phi. Như vậy đã được chưa?"

"Không được, không được, không được! Chàng đi đi! Nếu không đi, ta sẽ không sinh con cho chàng!"

Lãnh Dịch Hạo đáng ghét! Nói dài dòng nhưng chẳng đúng ý nàng gì cả! Nàng không gặp hắn không phải vì chuyện nữ nhân! Chuyện Ngọc Điệp đã là quá khứ rồi.

Vả lại, dù hắn có tuyển bao nhiêu nữ nhân vào cung, nàng cũng không sợ. Bằng bản lĩnh của mình, nàng sẽ đánh đuổi toàn bộ ra khỏi cung!

Nàng không thèm để ý đến hắn vì lúc nào hắn cũng đem đứa bé đặt lên hàng đầu. Giống như lúc nãy, chỉ cần nhắc đến đưa bé là hắn không dám tiến thêm một bước!

Nếu như hắn chỉ cần đứa bé, nàng ở lại đây làm gì? Úc Phi Tuyết luôn bực bội chính là vì chuyện này.

Đứa bé quan trọng hay là nàng quan trọngấn đề này Úc Phi Tuyết luôn canh cánh bên lòng.

Hừ! Lãnh Dịch Hạo thở dài một hơi, cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận đứa bé là của hắn! Coi như có chút tiến bộ.

***

Có người nói, sau khi Úc Phi Tuyết thuận lợi sinh được một bé trai, nàng lại mất tích.

Lần này, nàng lén trốn đi từ mật đạo trong cung. Không một ai biết nàng ở đâu.

Lãnh Dịch Hạo sắp xếp người chăm sóc đứa bé xong liền một mình giục ngựa đi tìm.


Xem ra, hắn là hoàng đế đầu tiên trong thiên hạ đuổi theo hoàng hậu trên đường phố! Úc Phi Tuyết bỏ trốn, Lãnh Dịch Hạo đành phải thúc ngựa lên đường đi tìm vợ.

Có người nói, sau khi Úc Phi Tuyết chạy trốn thất bại lần thứ chín mươi chín, cuối cùng Lãnh Dịch Hạo chợt nảy ra một ý, hắn đe dọa Úc Phi Tuyết: "Nha đầu! Nếu như nàng còn trốn một lần nữa, ta sẽ lấy dây cột nàng dính vào ta!"

"Chàng giữ con của chàng là được rồi, ta đi đâu không liên quan đến chàng!"

Lãnh Dịch Hạo chợt tỉnh ngộ: "Con quan trọng, nhưng nàng còn quan trọng hơn. Không có nàng, làm sao có con được!"

"Nói vậy con vẫn quan trọng nhất?!"

"Không phải, con có thể không có, nhưng ta không thể không có nàng."

"Đi đi! Đồ biến thái!"

"Tuyết nhi, ta rất yêu nàng."

Có người nói, sau khi hoàng đế bị cấm dục một năm sáu tháng, cuối cùng cũng được bước vào tẩm cung của hoàng hậu.

Có người nói, vào ngày nào đó, trong tẩm cung của hoàng hậu, lần đầu tiên vọng ra âm thanh ái muội.

Có người nói, hoàng đế ở trong tẩm cung của hoàng hậu suốt bảy ngày bảy đêm, không hề bước chân ra ngoài.

Có người nói, mấy tháng sau hoàng hậu phát hiện, mình lại mang thai.

Có người nói, Tần Thế Viễn là người làm ăn buôn bán đầu tiên được phong làm quan. Hắn làm quan đến chức thừa tướng, nhưng không chịu lấy vợ, sống cuộc sống cô độc đến cuối đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận