Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Vì nữ tử mặc đồ đen bị trúng cổ độc quá nặng làm cho Úc Phi Tuyết tốn không ít công sức tâm tư . cũng may là dần dần đã có hiệu quả. Lãnh Dịch Hạo và Lăng Nhất Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.

“Nha đầu…” – thật ra Lãnh Dịch Hạo muốn nói, cảm ơn nàng. Thế nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, thấy Úc Phi Tuyết đang dựa vào bàn ngủ thì không nhịn được cười khẽ.

“Nha đầu, dậy về phòng ngủ đi.” – Lãnh Dịch Hạo xoa mái tóc dài của Úc Phi Tuyết. Đây là nơi ở của Ngọc Điệp, không dư cái giường nào. Chỉ có một cái ghế nằm, thì đã bị Lăng Nhất Sơn chiếm lấy.

Úc Phi Tuyết mở to đôi mắt đang lim dim vì buồn ngủ, lơ mơ nhìn Lãnh Dịch Hạo, đứng dậy đi về phía giường. Vì chữa thương cho Ngọc Điệp, Úc Phi Tuyết đã hai ngày hai đêm không chợp mắt. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy cơ thể bồng bềnh như đám mây.

“Không phải ở đây, quay về phòng nàng đi !” – Lãnh Dịch Hạo đưa tay ngăn Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết chưa phân biệt được phương hướng đã bị Lãnh Dịch Hạo quay vòng vòng, cũng không tìm được lối ra cửa. Lãnh Dịch Hạo than nhẹ một tiếng, bỏ đi. Nha đầu thật sự rất mệt mỏi, vì vậy hắn hạ cánh tay xuống, ôm Úc Phi Tuyết ra khỏi tiểu lâu.

Úc Phi Tuyết ngủ giống như chú mèo con yên lặng trong lòng Lãnh Dịch Hạo. Mà phía sau Lãnh Dịch Hạo, nữ tử mặc đồ đen từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt thống khổ có một tia buồn bã.

Lãnh Dịch Hạo đối xử với nữ nhân này quả nhiên không giống những người khác.

Lãnh Dịch Hạo đặt Úc Phi Tuyết đang ngủ say xuống giường, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Úc Phi Tuyết đang ngủ vươn tay ôm lấy cổ Lãnh Dịch Hạo.


“Tên biến thái chết tiệt, không được nhúc nhích !” – Úc Phi Tuyết bất mãn vỗ vỗ đầu Lãnh Dịch Hạo.

Khóe môi Lãnh Dịch Hạo không khỏi cong lên, xem ra, nàng đã quen ngủ cùng hắn. Được rồi, khó lắm nàng mới có được thói quen này, tối nay cứ theo ý muốn của nàng đi – cũng như mong muốn của chính hắn!

Lãnh Dịch Hạo cởi áo khoác, xoay người lên giường, ôm nàng vào trong lòng. Thật ra hai người đều vì chăm sóc Ngọc Điệp, hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi rồi, nằm lên giường, Lãnh Dịch Hạo mới phát hiện ra mình cũng thực sự mệt mỏi. Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo vừa nhắm mắt, lại nghe tiếng Cảnh Thu gấp gáp đập cửa:

“Vương gia, Vương gia !”

Lãnh Dịch Hạo hạ thấp giọng, xoay người hỏi: “Làm sao vậy ?”

“Ngọc phu nhân tỉnh, phu nhân đang tìm ngài.” – Cảnh Thu luôn chỉ biết ăn ngay nói thật.

Tỉnh rồi sao? Lãnh Dịch Hạo khoác áo bước vội ra cửa.

Trong phòng, Ngọc Điệp cuộn mình nơi góc giường lạnh run.

” Ngọc Điệp, nàng tỉnh rồi !” – Lãnh Dịch Hạo lại gần trấn an Ngọc Điệp đang trợn mắt kinh hoàng.

“Vương gia, Vương gia thiếp nằm mơ, thiếp mơ thấy người không cần thiếp nữa, thiếp sợ…” – Ngọc Điệp bám chặt lấy cánh tay Lãnh Dịch Hạo, giống như một người bất lực lại như một đứa trẻ vô tội.

“Đồ ngốc! Sao ta lại không cần nàng được! Bất kể nàng biến thành gì đi nữa, ta đều cần nàng. Yên tâm !” – Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng an ủi.

“Vương gia, đừng rời khỏi thiếp có được không ? Ở đây với thiếp có được không ? Thiếp hứa với người, thiếp nhất định sẽ kiên cường, nhất định sẽ khỏe lên.” – Ngọc Điệp cuộn mình dựa vào lòng Lãnh Dịch Hạo run rẩy.

Lãnh Dịch Hạo vỗ nhẹ lên vai nàng : ” Được, ta ở đây với nàng.”

Lăng Nhất Sơn ngáp một cái, tặng lại căn phòng cho đôi uyên ương số khổ này.

Sau mười ngày chữa trị, cổ độc trên người Ngọc Điệp về cơ bản đã có thể khống chế được.

“Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc tôi.” – Ngọc Điệp dịu dàng nhìn Úc Phi Tuyết.


“Không cần cảm ơn ta, nếu cần cảm ơn thì cảm ơn Lãnh Dịch Hạo đi.” – là Lãnh Dịch Hạo đem vương phủ ra làm vật trao đổi. Chỉ có điều bây giờ Úc Phi Tuyết vẫn chưa phát hiện giao dịch này đối với nàng mà nói, có cái gì tốt.

Bây giờ nàng suốt ngày phải ở đây chăm sóc Ngọc Điệp, một chút thời gian cho riêng mình cũng không có. Thậm chí cũng không có thời gian đi tìm tiểu sư phụ. Hơn nữa nàng thành một tiểu nhà đầu chịu mệt nhọc, thay thuốc châm cứu giúp Ngọc Điệp. Ngay cả đến bản thân nàng cũng không hiểu, vì sao lại biến thành như thế này.

Mang ngân châm đến bên giường, Úc Phi Tuyết chuẩn bị châm cứu cho Ngọc Điệp.

“Vương gia ? Ngài đối với tôi đúng là rất tốt.” – Lúc Ngọc Điệp nói những lời này, đôi mắt dịu dàng ngân ngấn nước.

“Cho dù tôi trở nên xấu xí như vậy, ngài cũng chưa bao giờ ghét bỏ tôi, vẫn đối xử với tôi giống như trước.”

Úc Phi Tuyết miễn cưỡng cười cười. Chuyện đó có liên quan gì với nàng, vì sao lại muốn nói cho nàng biết ?

“Tôi bây giờ nhất định rất xấu phải không ?” – Ngọc Điệp đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Úc Phi Tuyết, dịu dàng mà đau khổ hỏi.

“Bây giờ cô không xấu, chỉ là trúng độc thôi. Chờ giải xong cổ độc, cô có thể khôi phục dung nhan như trước.” – Không rõ vì sao, Úc Phi Tuyết không thích sự đụng chạm của Ngọc Điệp. Úc Phi Tuyết rút tay ra, đặt từng túi ngân châm lên giường.

“Tôi cho cô xem một thứ.” – Ngọc Điệp lấy một bức tranh từ phía trong giường. Mở ra, trên giấy hiện lên hình ảnh một thiếu nữ tươi cười sống động.

Thiếu nữ trên bức họa có khí chất thanh thoát, khuôn mặt thông minh lanh lợi, dáng vẻ tươi cười như hoa như mộng. Thế nhưng thiếu nữ này sao nhìn lại quen như vậy ? Mà dòng chữ đề tặng là: Ngọc Điệp.

“Đây là…” – Úc Phi Tuyết vô cùng kinh ngạc nhìn hình ảnh thiếu nữ tuyệt vời trên bức họa. Nữ tử này nhìn có chút quen mắt. Trong nháy mắt, Úc Phi Tuyết đột nhiên nghĩ đến bảy vị hồ điệp phu nhân ở tiền viện.


Nàng thực sự rất ngốc nghếch ! Vì sao không sớm nghĩ ra nhỉ, mấy vị hồ điệp phu nhân kia thật ra đều là tạm thời, chỉ có một người mới là chính thức. Sở dĩ Lãnh Dịch Hạo tìm về bảy nữ nhân dáng vẻ tương tự Ngọc Điệp, chính là để nhớ về dung nhan đã mất đi của Ngọc Điệp. Ngay cả cái tên của các nàng, đều có thêm một chữ Điệp !

“Đây là tôi. Có đẹp không ?” – Trong mắt Ngọc Điệp lộ vẻ dịu dàng có chút nước mắt – “Đáng tiếc đó chỉ là trước kia. Vương gia nói, sau khi tôi khỏe lại sẽ phong tôi làm Vương phi. Thế nhưng hôm nay tôi biến thành thế này, làm sao có thể xứng là Vương phi của người…” – Ngọc Điệp buồn bã cúi đầu rơi lệ.

Trong đầu Úc Phi Tuyết on gong một chút như muốn nổ tung.

“Hắn nói phong cô làm Vương phi ?”

Ngọc Điệp dịu dàng gật đầu:

“Chính những lời nói ấy, đã làm tôi chống đỡ đau khổ suốt ba năm qua. Tôi một mực mong chờ, kỳ vọng có một ngày, có thể chính thức trở thành Vương phi của người. Người đã đồng ý với tôi, nếu như tôi khỏe mạnh, sẽ để tôi trở thành Vương phi… Cô nói tôi có thể khỏe được không ?”

Khóe miệng Úc Phi Tuyết giật giật, nói không ra lời.

“Cô làm sao vậy ?” – Ngọc Điệp cuối cùng cũng phát hiện Úc Phi Tuyết có điểm gì đó không bình thường.

“Không sao.” – Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy muốn tự mình cắn chết Lãnh Dịch Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận