Nương Tử, Hậu Cung Mãn

“Cái này...” tú bà lộ ra vẻ khó xử, “Hôm nay thân thể của Phi cô nương có chút không khỏe, không tiện gặp khách.”

”Ha ha, Hồng Trang lâu mở của là để đón khách, nay lại không cho khách vào
nữa, hình như không ổn lắm nhỉ?” Long Cẩn cười rất ôn hòa.

Nhưng nụ cười ôn hòa kia lại làm tú bà cảm thấy có gì đó sắc nhọn đâm vào lưng, lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đi khắp cơ thể.

Nếu bà biết được thân phận của Long Ngọc thì chắc cũng lờ mờ đoán ra thân phận của Long Cẩn và Lãnh Duy.

Tuy thế lực sau lưng của Hồng Trang lâu rất vĩ đại nhưng cũng không hề muốn giao chiến với triều đình.

Điểm này tú bà hiểu rất rõ.

Sau khi ổn định lại, tú bà miễn cưỡng cười nói, “Công tử cứ đùa, chẳng
qua... Phi Sắc cô nương không phải là người của chúng tôi, nàng ta chỉ
là vừa tới kinh đô thì hết bạc nên mới mượn tay chúng tôi thôi.”

Hồng Trang lâu có chút bất đồng với các thanh lâu khác.

Các cô nương ở đây đều tự nguyện ở lại Hồng Trang lâu, kí kết “hợp đồng lao động“.

Đương nhiên cũng có một số cô nương giống như Phi Sắc, chỉ treo biển hành
nghề, còn Hồng Trang lâu chỉ là nơi cung cấp mặt bằng và thu ngân lượng.

Tuy nói chỉ trong thời gian ngắn, nhìn bề ngoài Hồng Trang lâu có vẻ kém
các đồng nghiệp khác, nhưng dần dần thì cái lợi lại trồi lần lên.

Có thể nói, chỉ trong vòng sáu năm, Hồng Trang lâu giống như một con hạc
lạc giữa bầy gà đã đỗ trạng nguyên, thủ đoạn kinh doanh kiểu này không
thể bỏ qua được.

Đám người Long Cẩn tuy trước giờ chưa từng tới
mấy nơi như thế này nhưng thủ đoạn hoạt động của Hồng Trang lâu thì nghe thấy không ít.

Kinh đô vốn là nơi dưới chân thiên tử, thanh danh của Hồng Trang lâu lại được lan truyền rộng rãi như thế, sao họ có thể
không biết chứ?

”Các người khó xử tất nhiên là bọn ta biết, nhưng hôm nay bọn ta tới đây nhất định phải gặp được Phi Sắc.” thái độ của
Long Cẩn bắt đầu cứng rắn, tuy nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt
tuấn tú nhưng không ai có thể nghĩ hắn đang vui vẻ.

”Công tử...”

”Bang bang phang...” tú bà vừa muốn mở miệng thì bị tiếng đập cửa thanh thúy đánh gãy.

”Ai vậy?” tú bà nở một nụ cười xin lỗi với Long Cẩn, sau đó quay đầu lại hỏi.

”Ma ma, Phi cô nương mời ba vị công tử tới Mẫu Đơn các để gặp mặt.”

”Được, ta biết rồi.” Tú bà đáp một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ba người, ánh
mắt thâm ý đảo qua Long Ngọc, “Ha ha, xem ra Phi Sắc cô nương của chúng
ta đã động phàm tâm rồi.” nói xong liền nghiêng người nâng tay, “Mời ba
vị công tử.”

Ánh mắt của ba người đều tối lại, nhưng không nói gì, đứng dậy nâng bước.

Tú bà này quả là không tệ.

Bọn họ không tin bà ta không hề đoán ra thân phận của bọn họ, nhưng từ đầu
tới cuối bà ta không hề lộ chút khúm núm nào, chỉ can đảm đối đáp.

Đi ở phía sau tú bà, Long Cẩn và Long Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra lần này trở về phải cho Ám điều tra về Hồng Trang lâu này một chút rồi.

Họ vốn nghĩ dù Hồng Trang lâu này có lợi hại ra sao thì cũng chỉ là một nơi chơi bời, không đáng để họ coi trọng.

Dù sao họ cũng không phải người rảnh rỗi gì.

Nhưng nơi yên hoa thế này lại được đặt ở kinh thành lại khiến bọn họ bắt đầu thấy kì quái.

Nếu như vị tú bà sáng suốt hơn người này là người cầm đầu thì không có gì
để nói, nhưng sau lưng nơi này còn có thế lực nào đó thì Hồng Trang lâu
nhất định phải bị hủy!

Mẫu đơn các

Mẫu Đơn các này thật ra cũng chỉ là một nhã gian.

Ba người Long Ngọc nhìn nữ tử xinh đẹp đang nằm trên nhuyễn tháp, trong đôi mắt xẹt qua tia kinh diễm.

Từ trước tới giờ họ thấy qua không ít mĩ nhân.

Nhưng có thể làm cho bọn họ kinh diễm thì cũng chỉ có hai người.

Trong đó một người là Bạch Phượng Ca, người còn lại chính là nữ tử đang nằm trên nhuyễn tháp kia_ Phi Sắc (lầm to rồi con ạ!)

Phi Sắc nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp, tay phải chống đầu, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết.

Mắt phượng môi đỏ, lông mi vừa dài vừa cong, băng cơ diễm cốt, mị thái khuynh thành.

Nếu nói trắng ra, Bạch Phượng Ca là một đóa san trắng thoát tục thì Phi Sắc chính là đóa hồng liên xinh đẹp.

Nếu muốn hai người nay phân cao thấp về phương diện nhan sắc là một chuyện không thể nào.

Bởi vì đây là hai loại hình đẹp khác nhau, các nàng đều mang cái đẹp của mình phát huy tới cực đại.

”Vương gia, nhịn vị công tử, mời ngồi.” Phi Sắc không hề đứng dậy, chỉ dùng
cặp mắt phượng mê hồn kia liếc về phía ba người, mị nhẫn như tơ làm ba
người không khỏi tâm thần nhộn nhạo.

Ba người cũng không khách khí, lập tức tìm ghế ngồi xuống.

”Nếu Phi cô nương đã biết ta tới đây thì chắc cũng biết ta tới đây để làm gì chứ nhỉ.” Long Ngọc lập tức vào đề tài chính.

”Ha ha” Phi Sắc cười duyên, “Không lẽ ba vị muốn tới đây khởi binh vấn tội?”

Giọng nói hơi khàn không thanh thúy như những nữ tử khác nhưng lại có cảm
giác câu hồn người, làm cho người ta vừa nghe đã thấy run động.

Long Ngọc tất nhiên hiểu “khởi binh vấn tội” của nàng ta là ý gì.

Nàng ta chỉ gặp Long Ngọc có một lần, lập tức lại rao tùm lum là nếu không
phải nhiếp chính vương Long Ngọc thì sẽ không lấy ai làm chồng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người lại đồn ầm lên như thế.

”Cô nương hiểu lầm rồi.” Long Cẩn cười cực kì ôn hòa, “Ta tới đây chỉ để hỏi cô nương vài vấn đề.”

”Vấn đề?” Phi Sắc đứng dậy khỏi nhuyễn tháp.

Dáng người thon dài nổi bật lại được bày ra.

Nàng ta cao hơn rất nhiều so với nữ tử bình thường, dàng người có lồi có lõm càng thêm gợi cảm.

”Cái này có thể coi là có chuyện muốn nhờ ta sao?” đôi mắt phượng câu hồn hứng thú đánh giá ba gương mặt tuấn tú trước mặt.

Long Ngọc nhíu mi lại, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Duy lại càng thêm lạnh.

Chỉ có sắc mặt của Long Cẩn là không đổi, vẫn cười cười như xưa, “Ha ha, cứ coi là thế đi.”

”Nếu đã có chuyện muốn nhờ thì ta có đưa ra vài điều kiện nho nhỏ cũng không gọi là quá đáng nhỉ?” đôi mắt của Phi Sắc mang ý cười nhìn Long Cẩn.

”Điều kiện nhỏ thì tất nhiên là không quá đáng.” khuôn mặt Long Cẩn vẫn không đổi sắc.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Phi Sắc càng thêm tươi, “Không biết vấn đề của ba vị là gì?”

”Ha ha, thỉnh cô nương nói ra điều kiện trước đi.” Long Cẩn cười nói.

Phi Sắc gật gật đầu, chậm rãi đưa mắt về phía Long Ngọc, “Tuy ta lưu lạc
hồng trần nhưng vương gia lại là người nam nhân đầu tiên kéo thắt lưng
ta, cho nên điều kiện của ta là muốn vương gia phụ trách với ta.”

”Không được!” Long Ngọc lạnh giọng từ chối, “Ngày hôm đó là do tình thế bắt buộc, không lẽ cô nương lại để ý?”

Trong đôi mắt của Lãnh Duy và Long Cẩn đồng thời xẹt qua tia sáng lạnh lẽo.

Lý do này quá mức gượng ép, nữ nhân này rốt cục có rắp tâm gì?

Sắc mặt của Phi Sắc vẫn không chút thay đổi, vẫn cười mị hoặc xinh đẹp,“Vương gia không chịu đồng ý là do lo ta có mưu đồ bất chính sao?” dừng
lại ở trước mặt Long Ngọc khoảng một thước, hai mắt của Phi Sắc nhìn về
phía Long Ngọc:

”Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, chẳng qua là muốn tìm một chỗ nương tựa thôi.”

”Xin lỗi, bổn vương không thể đáp ứng điều kiện của cô nương.” Long Ngọc nói xong lại nhìn về phía Long Cẩn.

Ba người đứng dậy, Long Cẩn nói, “Hôm nay gặp mặt quả nhiên cô nương thiên tư quốc sắc danh bất hư truyền, nhưng ta lại có việc rồi, thứ không thể phụng bồi.”

Nói xong, ba người xoay người đi ra cửa.

”Ha
ha, nếu ta nói chân tướng việc Loan Đao môn ám sát vương phi không thành bị diệt môn thì sao?” Phi Sắc nhìn bóng lưng của ba người, chậm rãi
nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui