Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Tiểu viện u tĩnh.

Trong viện, tre trúc mọc thành rừng, dưới mỗi góc trúc không phải đặt một cái ghế nhỏ thì cũng đặt một bệ nhỏ để người đi dạo có thể tùy ý ngồi nghỉ.

Dưới một gốc trúc, Bạch Phượng Ca nhàn nhã nằm trên một cái bệ nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần.

Gió thổi nhẹ qua từng lá trúc, cành lá rậm rạp ma sát vào nhau tạo nên một bản nhạc êm tai.

Tiểu Chanh yên lặng ngồi trên một cái ghế trúc chống cằm nhìn tiều thư nhà mình tới ngẩng người.

Đúng là đẹp quá!

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, một loạt tiếng bước chân từ xa truyền lại.

Bạch Phượng Ca nhíu mi lại nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu giống như nàng vẫn còn đang ngủ.

Đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một người, mãi tới khi hoàn hồn, Tiểu
Chanh mới vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng,
vương gia, đại thiếu gia.”

Biết người tới là ai, bạn nữ nhàn tản
nằm trên ghế trúc nãy giờ cuối cùng cũng chịu mở mắt, không chút hoang
mang đứng dậy hành lễ.

Động tác vừa tao nhã vừa hào phóng.

”Miễn lễ.” ánh mắt của Long Cẩn dừng trên khuôn mặt lạnh như nước của Bạch
Phượng Ca, sau đó lập tức dời, nói, “Trúc uyển của vương phi đúng là rất khác biệt.”

Vốn nghĩ nơi ở của một nữ hài tử phải có rất nhiều
hoa tươi tranh nhau khoe sắc, nhưng không ngờ lại u tĩnh nhẹ nhàng như
vậy, hơn nữa... nhiều ghế trúc thế này, không lẽ có rất nhiều người
viếng thăm sao?

Bạch Phượng Ca từ chối cho ý kiến, chỉ tao nhã làm tư thế mời, “Hoàng thượng, vương gia, đại ca, mời vào bên trong.”

Nàng không muốn gánh tội tiếp giá chậm trễ đâu.

Long Cẩn cười nhẹ một tiếng, sau đó nhấc chân đi song song với Long Ngọc và Lãnh Duy bước vào sâu bên trong rừng trúc.

Ánh mắt bình thản của Bạch Phượng Ca liếc về phía ba dáng người tuấn dật
kia một giây, sau đó quay đầu bảo Tiểu Chanh đi pha trà, nhanh chóng
đuổi theo bọn họ.

Tuy mấy người này không mời mà đến nhưng cũng không thể tiếp đãi qua loa.

Khó chịu!

Trong lòng Bạch Phượng Ca bây giờ rất khó chịu!

Trong đại sảnh của một lầu các đơn giản mộc mạc, ba nam một nữ ngồi quay quần bên một cái bàn tròn.

Long Cẩn đánh giá xung quanh, trong đôi mắt luôn ánh lên ý cười kia hiện lên một tia tán thưởng.

Nơi này thoạt nhìn có vẻ đơn giản mộc mạc nhưng thật ra được bố trí rất tinh diệu.

Lời dụng ánh sáng để khiến căn phòng càng hài hòa, đạt tới hiệu quả thẩm mĩ tốt nhất.

”Cách bố trí trong tiểu uyển của vương phi rất sáng tạo.” Long Cẩn tán thưởng nói, “Nghe nói nơi này là do vương phi tự tay thiết kế?”

”Cũng
chỉ là một trúc các đơn sơ thôi, hoàng thượng đừng chê cười.” Bạch
Phượng Ca lạnh nhạt nói, “Rừng trúc này vốn tồn tại từ trước, nô tỳ
chẳng qua chỉ xây thêm một cái nhà nhỏ, sau đó thêm vào chút đồ dùng mà
thôi.”

”Ha ha” Long Cẩn không có ý kiến gì với lời nói của Bạch
Phượng Ca, “Chuyến đi tới phủ tướng quân ngày hôm nay đúng là không tệ.”

“...”Bạch Phượng Ca vẫn cúi đầu không nói, nàng biết bây giờ mới là trọng điểm.

Quả nhiên Long Cẩn trầm mặc một chút lại tiếp tục nói, “Cách mà vương phi và Bạch ái khanh ở chung đúng là đặc biệt.”

Hắn và Long Ngọc chính là người nút trên cây khi nãy, nhìn thấy rõ phương thức sống chung độc đáo của cha con nhà nàng.

Vị vương phi tao nhã không chút dao động này đúng là khác xa với người rực rỡ như ánh mặt trời khi nãy.

Nếu như người khi nãy là chân thật thì bộ mặt bây giờ của nàng chính là giả tạo.

Bạch Phượng Ca hạ mi.

Thì ra hai người này nhìn thấy.

Người ta đã nói tới mức này rồi mà nàng còn không hiểu nữa thì hình như hơi giả tạo.

”Hoàng thượng, hạ chiến trường cởi chiến bào, gia phụ chẳng qua cũng chỉ là
một phụ thân bình thường thôi.” nâng mắt lên, Bạch Phượng Ca nhìn chằm
chằm vào mắt Long Cẩn.

”Nô tỳ làm nữ nhi của người, từ nhỏ đã xa
phụ thân, vừa về nhà một năm đã gả vào vương phủ, chưa từng tẫn hiếu
đạo, nay trở về nhà tất nhiên là không thể dùng cách bình thường để ở
chung với phụ thân.”

ý của nàng là cái ngươi nhìn thấy chỉ là
cách của một phụ thân bình thường dạy dỗ nữ nhi mà thôi, không phải là
thần tử mạo phạm vương phi.

”Ha ha, vương phi nghĩ nhiều rồi.”
Long Cẩn cười nói, “Trẫm chỉ tò mò thái độ của vương phi đối với phụ
thân hoàng toàn khác với sự kính sợ của nữ nhi bình thường thôi.”

Hắn thoạt nhìn giống đang hỏi tội người ta lắm sao? Giống như đang có ý muốn gán tội bất kính lên người Bạch Hưng Thiên lắm sao?

Trời biết, hắn thật sự chỉ đơn thuần tò mò sao vị vương phi tao nhã hào
phóng này khi đối mặt với phụ thân lại hoạt bát kiêu ngạo thế thôi.

”A...”khuôn mặt của Bạch Phượng Ca cứng đờ, “Cái đó... mỗi một người cha và con gái đều có cách thức ở chung khác nhau, phương thức thể hiện tình cảm của
nô tỳ và gia phụ chính là như thế.”

”Ha ha, đây là phương thức đặc biết nhất mà trẫm biết đấy.” Long Cẩn cười một nụ cười hàm súc không rõ.

tuy trong câu trả lời của Bạch Phượng Ca không rõ ràng nhưng hắn cũng đã nhìn ra.

Bộ mặt thật của vị vương phi này tuyệt đối không phải là hào phóng có lễ như bây giờ.

Một nữ nhân dám thẳng thắng nhìn vào mắt hắn như thế...

“...”Bạch Phượng Ca hạ mi.

Thái độ của Long Cẩn khiến nàng không thể nhìn ra.

So với Long Ngọc thì Long Cẩn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Long Ngọc nhiều nhất chỉ là thoạt nhìn nguy hiểm, còn Long Cẩn thì bề ngoài
vô hại nhưng bên trong thì... hệ số nguy hiểm cao hơn Long Ngọc không
biết bao nhiêu lần.

”Cũng không còn sớm nữa.” Long Cẩn đứng dậy, “Vương phi sẽ về vương phủ cùng Ngọc chứ?”

”Nô tỳ một lát nữa mới về.” Bạch Phượng Ca cũng đứng dậy, cúi đầu nói.

”Ha ha, cũng được.” Long Cẩn không liếc về phía nàng nữa, ánh mắt đưa về
phía Lãnh Duy, “Lãnh ái khanh, Bạch ái khanh không chịu nổi nên đã về
phòng nghỉ ngơi rồi, hay là ngươi tiễn trẫm đi.”

”Vi thần tuân lệnh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui