Đừng nói là huyện lệnh, ngay cả Lý Nặc cũng không tin nổi.
Trước kia hắn không học viết bút lông, càng không biết Trâm Hoa Tiểu Giai gì cả, nhưng hắn viết theo phán quyết của huyện lệnh, chữ của hắn lại vô cùng thanh tú và xinh đẹp, hắn thậm chí còn cố tình viết xấu một chút.
.
.
Lý Nặc cười nói: “Rảnh rỗi nên luyện tập lung tung thôi.
.
.”
Một kẻ ngốc lại viết chữ đẹp như vậy, hoàn toàn không bình thường, nhưng chỉ có linh hồn xuyên qua, nên trên người hắn không có nhược điểm gì, coi như là Ngô quản gia thì cũng không thể theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi được.
Huống chi, Lý Nặc nói mình không phải thiếu gia nhà họ, người ta cũng không tin.
.
.
Trâm Hoa Tiểu Giai gì gì đó này không quan trọng, quan trọng là hắn không thể đầu cơ trục lợi, trong 11 ngày này, hắn phải tham dự vào nhiều vụ án hơn, thì mới có thể sống sót.
Một lát sau, tại cửa nha môn, Lý Nặc phất phất tay với huyện lệnh: “Bùi đại nhân, mấy ngày nay mà có vụ án nào thì nhất định phải báo cho ta biết.
.
.”
Huyện lệnh cười nói: “Nhất định, nhất định.
.
.”
Tiễn người xong, huyện lệnh ngồi trên ghế, xoa xoa mặt, cười làm lành trong một thời gian dài, làm mặt ông hơi cứng.
Cũng không biết vị đại thiếu gia này làm sao, lại còn nghiện xử án nữa.
Một phụ nhân xinh đẹp tiến tới, đứng sau huyện lệnh, nhẹ nhàng bóp vai cho ông, tò mò hỏi: “Lão gia, người vừa rồi là ai vậy, ngài có vẻ như rất cung kính.
.
.”
Huyện lệnh khoát tay, nói: “Haiz, đừng đề cập đến, làm huyện lệnh ở chỗ khác vẫn tốt hơn, ai cũng phải nhìn sắc mặt của bản quan mà làm việc, hiện giờ đến Trường An, quan thì thăng mấy cấp, nhưng gặp ai cũng phải giả làm cháu trai.
.
.”
Phụ nhân không nói gì, huyện lệnh lại nói: “Có điều, Lý Nặc này cũng khiến bản quan lau mắt mà nhìn, phương pháp thẩm vấn kia, ngay cả bản quan cũng không nghĩ đến, không hổ là con trai của người kia, cả chiêu Trâm Hoa Tiểu Giai kia nữa.
.
.”
Phụ nhân hỏi: “Phương pháp thẩm vấn gì?”
Một lát sau, phụ nhân này lại kinh ngạc nói: “Nếu như là nói dối, thì rất khó kể ngược lại, còn có chuyện này sao?”
“Đám phụ nhân các nàng không nghĩ ra cũng là bình thường, để vi phu giải thích cho nàng đi.” Huyện lệnh rất tự hào nói: “Nếu như là chuyện do mình trải qua, cho dù nhớ ngược lại thì đại khái cũng không sai lầm, nhưng nếu chỉ là lời nói dối nhất thời nghĩ ra, thì rất khó nói ngược lại hoàn chỉnh.
.
.”
Phụ nhân xinh đẹp nghĩ nghĩ, hỏi: “Vài ngày trước, lão gia nói đi ra ngoài điều tra vụ án, đến tận khuya mới về, ngày đó lão gia đi đâu, làm gì, kể ngược lại cho thiếp thân nghe…”
Huyện lệnh lập tức tỏ vẻ ngưng trọng, trán bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.
Sau đó cười nói: “Ha ha, đó là chuyện vài ngày trước, vi phu đã quên từ lâu rồi.
.
.”
Giọng nói của phụ nhân trở nên nguy hiểm: “Trí nhớ của lão gia không kém như vậy, thiếp thân nhắc lão gia một câu, ngài trở về thư phòng đọc sách, uống hai chén trà rồi đi ngủ, thiếp thân làm gì thì lão gia cũng không phản ứng.
.
.”
“Ngày đó, ngày đó ta quá mệt mỏi.
.
.”
“Nói bậy, lão gia còn không nhớ nổi một việc nào, có phải lại đi thanh lâu không, gạt ta là đi điều tra!”
“Không có!”
“Vậy nói đi, nói ngược!”
“Ta.
.
.”
“Bùi Triết, ông giỏi lắm, ông nhất định đã đi thanh lâu, trong nhà không cho ông ăn no, nên ngày ngày phải ra ngoài ăn vụng sao!”
.
.
Rời khỏi huyện nha, đứng trên đường, Lý Nặc ung dung thở dài.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc hẳn hắn sẽ an toàn trong vòng 11 ngày này.
Nhưng sau 11 ngày thì chưa chắc.
Hắn đã báo với huyện lệnh, hi vọng những ngày này có thể cho hắn nhiều bản án một chút.
Tốt nhất là lại có thêm mấy cái thích khách, bị thương cũng không sao, giữ mạng mới là quan trọng.
Vừa nghĩ đến đây, tiếng hét của Ngô quản gia bỗng vang lên bên tai.
“Thiếu gia, coi chừng!”
Lý Nặc ngẩng đầu, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên phía xa xa, chớp mắt đã đến gần.
Ngô quản gia đứng khá xa, chân khí trong người bùng nổ, hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, dùng tất cả chân khí quét về phía Lý Nặc, nhưng cũng chỉ khiến mũi tên này chậm hơn một chút.
Một mũi tên màu đen bay thẳng đến giữa trán Lý Nặc.
Lý Nặc đã nhìn thấy đầu mũi đen kia hiện ra ánh kim loại, cũng ngửi thấy mùi vị của tử vong.
Không cần chờ đến 11 ngày sau.
Ngay bây giờ, mũi tên này có thể bắn thủng đầu hắn.
Hắn nhắm mắt lại, không biết lúc mở mắt ra thì mình có trở về văn phòng nho nhỏ kia hay không.
Một chớp mắt sau.
Cũng không có đau đớn như tưởng tượng, tư duy của hắn vẫn có thể vận chuyển bình thường.
Lý Nặc mở to mắt.
Mũi tên sắc bén chỉ cách trán hắn không đến một tấc.
Nhưng khoảng cách không đến một tấc này, lại như lạch trời khó mà vượt qua.
Một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn xuất hiện trong mắt của Lý Nặc.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Lý Nặc thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ màu hồng nhàn nhạt trên cánh tay nàng.
Bóng người vẫn luôn yên lặng đứng sau Lý Nặc, chưa từng mở miệng kia đã xuất hiện ở bên cạnh hắn từ bao giờ.
Mũi tên kia, đã bị nàng nắm chặt trong tay.
Lý Nặc thở phào một hơi, trong lòng chỉ còn có một suy nghĩ.
Yêu nàng, nương tử.
.
.