Pháp gia thông qua quyền chấp pháp, giữ gìn pháp luật, bảo vệ chính nghĩa, nếu bình thường thì Pháp gia sẽ lựa chọn làm huyện úy, huyện lệnh, tiến thêm một bước thì có thể làm quan ở Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự.
Lý Nặc không phải quan, nhưng nhờ vào thân phận, hắn có thể thẩm tra vài vụ án nhỏ trước khi có tư cách làm quan, huyện lệnh Trường An sẽ không dám nói một chữ không.
Ngô quản gia thấy ánh mắt thiếu gia nhà mình ngày càng kiên định, biểu cảm ngày càng sục sôi, nhịn không được mà hỏi: “Thiếu gia, ngài thật sự muốn tu Pháp gia?”
Lý Nặc hỏi: “Không được sao?”
Hắn phát hiện, dường như Ngô quản gia đang vô tình hay cố ý ngăn cản mình tu Pháp gia.
Ngô quản gia thở dài, nói: “Năng lực của Pháp gia mặc dù còn trên cả Võ đạo, nhưng nhập môn không dễ, tu hành rất khó, có lẽ mấy chục năm cũng không thể tiến bộ, thiếu gia nên biết mấy chuyện này.”
Lý Nặc nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”
Ngô quản gia giải thích: “Pháp gia, ban đầu chỉ cần thẩm tra và xử lý một ít vụ án bình thường là được, ngắn thì một hai năm, lâu thì ba năm năm, liền có thể nhập môn, nhưng muốn tu hành đến thâm sâu, thì phải phán quyết thứ người thường không thể phán, chém người mà người khác không thể chém, lão nô nói vậy, thiếu gia hiểu chưa?”
Lý Nặc học pháp luật, đương nhiên hiểu những thứ này.
Ở thế giới kia, Pháp gia là người phát ngôn chính trị của bình dân, coi trọng ‘không chia thân sơ, không phân quý tiện, người người bình đẳng’…
Dưới pháp luật, không có đặc quyền, đây hiển nhiên là chạm vào lợi ích của giai cấp đặc quyền.
Lý Nặc hỏi: “Ý ông là, tu hành Pháp gia sẽ bị các đại nhân vật cản trở?”
Ngô quản gia vui mừng, thiếu gia quả nhiên đã trở nên thông minh, nhanh như vậy đã hiểu ra.
Ông gật đầu, nói: “Đúng vậy, Pháp gia không giống Y gia, chỉ cần nghiên cứu y thuật, trị bệnh cứu người; cũng không giống Mặc gia, chỉ cần nghiên cứu cơ quan, càng không giống với Nông gia cả đời chỉ cày đất gây giống.
Pháp gia muốn tu hành thì cần một lòng vì pháp, ban đầu chém bình dân, sau lại chém công khanh, như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ, giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu công khanh trong triều, cho nên đệ tử Pháp gia xưa nay đều không được quyền quý dung tha, sau khi chiến quốc kết thúc, Pháp gia đã dần dần xuống dốc, rất ít người tu.
.
.”
Lý Nặc nghĩ nghĩ, hỏi: “Phụ thân ta tu gì?”
Ngô quản gia nói: “Nho gia.”
Lý Nặc hơi bất ngờ, Đại Lý Tự Khanh, người đứng đầu giới pháp luật của Đại Hạ, lại tu Nho gia, xem ra Pháp gia xuống dốc thật rồi.
Ngô quản gia nói, Lý Nặc đều hiểu, hắn cũng biết, lấy sức một người khiêu chiến toàn bộ giai tầng, dưới tình huống bình thường thì sẽ chết rất thảm.
Nhưng không tu Pháp gia, hắn sẽ chết nhanh hơn.
Nhìn như có lựa chọn, thật ra không có lựa chọn.
Lý Nặc khoát tay, nói: “Ta biết rồi, sau này rồi nói đi.
.
.”
Hắn biết rõ, Ngô quản gia không muốn hắn tu Pháp gia cũng là vì tốt cho hắn, cho dù là các quốc gia ở thời hiện đại, cũng không thể đưa tất cả kẻ gây tội ác ra ngoài công lý, tầng lớp đặc quyền vẫn tồn tại như cũ, huống chi là vương triều phong kiến.
Tu đến một nửa thì phải giết quyền quý, tu tiếp chẳng phải muốn giết cả hoàng đế?
Ai làm hoàng đế cũng không thể dung tha cho Pháp gia.
Pháp gia bây giờ, có thể nói là công cụ để bọn họ quản lý cơ sở, căn bản không thể chạm vào quyền quý, tự nhiên không ai có thể tu hành Pháp gia đến cảnh giới thâm sâu.
Ngô quản gia lặng lẽ nhìn Lý Nặc một chút, nghĩ thầm: Lần này chắc thiếu gia sẽ không muốn lật trời nữa nhỉ?
Ho nhẹ một tiếng, ông đứng lên nói: “Sắc trời không còn sớm, thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi, lão nô cũng về phòng.”
Lý Nặc phất tay, nói: “Đi thôi.”
Sau khi Ngô quản gia đi, Lý Nặc ngồi trước bàn, một tay chống cằm, ánh mắt dần dần trở nên thất thần.
Nửa ngày này đã phát sinh quá nhiều chuyện.
Một trợ lý quan tòa nho nhỏ ở thế kỷ 21, chỉ ngủ một giấc liền đi đến thế giới khác, mở mắt ra đã bị ám sát, tưởng rằng nằm mơ, đâm đầu vào cây cột mong tỉnh dậy, lại mở mắt ra thì thấy ngày chết đếm ngược, bắt một nữ thích khách, lại bị nương tử đá cho hôn mê, ra ngoài thì suýt nữa bị một mũi tên bắn nổ đầu.
.
.
Cuộc sống hơn 20 năm của hắn, còn không phong phú và kích thích bằng một ngày này.
Hắn cần tỉnh táo lại một chút.
.
.
Đêm.
Lý phủ.
Trong một gian phòng yên tĩnh, nữ tử trẻ tuổi ngồi trước bàn, ánh mắt hơi thất thần.
Sáng hôm nay, lúc nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của thiếu nữ kia trong kho củi, nàng quả thực đã không khống chế được lửa giận trong lòng.
Trượng phu của nàng mặc dù là kẻ ngốc, nhưng xưa nay đều không làm việc trái pháp luật.
Đương nhiên, ngay sau đó nàng đã biết là hiểu lầm.
Nhưng so với việc hắn làm điều phi pháp, thì một kẻ ngốc chỉ biết cười ngây ngô và chảy nước miếng bỗng nhiên trở nên bình thường, thậm chí là thông minh thì mới khiến người ta kinh ngạc hơn.
Nhắc đến cũng lạ, khi hắn ngốc, nàng lại không cảm thấy gì.
Hiện giờ hắn không ngốc, nàng lại không biết ở chung với hắn thế nào.
Điều này khiến cho một người vẫn luôn bình tĩnh, hay có thể nói là lạnh lùng như nàng, lại có chút lo lắng.
Ngón tay theo thói quen, vuốt ve trường kiếm trong tay.
Lại không có cảm giác quen thuộc kia.
Nàng nghi ngờ cúi đầu, sau đó vừa sợ vừa nghi: “Kiếm của mình đâu?”