Lý Nặc ngủ một giấc rất ngon!
Mở mắt ra đã phát hiện sắc trời sáng rõ, Lý Nặc trở mình ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Không xong, muộn làm rồi!”
Mãi đến khi nhìn thấy hai bóng người đứng trước giường, Lý Nặc hơi sững sờ, sau đó mới ý thức được, hắn không cần đi làm nữa.
Một nha hoàn vò khăn mặt bằng nước nóng, sau đó dịu dàng nói: “Thiếu gia, nô tỳ rửa mặt cho ngài.”
Thấy nha hoàn dường như muốn lau mặt cho mình, Lý Nặc vội vàng tiếp nhận khăn mặt, nói: “Để ta tự làm, ta tự làm.
.
.”
Hắn độc lập từ nhỏ, không quen bị người khác phục vụ.
Lau mặt xong, nha hoàn kia lấy khăn mặt, một tiểu nha hoàn bụ bẫm khác đã nói: “Thiếu gia, ngoan, há mồm, nô tỳ tẩy răng cho ngài, bằng không sẽ bị sâu nha.
.
.”
‘Thiếu gia, ngoan, há mồm’ là cái mẹ gì, giống như dụ dỗ trẻ con vậy… Lý Nặc rất nhanh đã ý thức được, trong mắt đám nha hoàn trong phủ, hắn là một kẻ ngốc, chỉ sợ không khác trẻ con là mấy.
“Để ta tự làm!”
Lý Nặc tiếp nhận một thứ màu trắng xanh trong tay nàng, nó dài khoảng hai ngón tay, chất liệu hơi giống ngọc thạch, phía trước có một thứ như lông tóc của động vật nào đó, chắc hẳn là bàn chải đánh răng, phía trên bàn chải còn có một loại cao màu trắng, mang theo mùi thơm ngát.
Cách dùng thứ này không khác gì bàn chải đánh răng thời hiện đại, Lý Nặc đánh răng xong, tiểu nha hoàn kia lại đưa nước súc miệng qua, rửa mặt xong, Lý Nặc ngồi trước gương đồng, nhìn người trong gương.
Nhắc đến cũng trùng hợp, hai người ở thế giới khác nhau, không chỉ có tên giống nhau, ngay cả ngoại hình cũng giống hệt nhau, điều này khiến Lý Nặc khá vui mừng, cho dù đã xuyên qua, hắn vẫn có được khuôn mặt đẹp trai quen thuộc kia.
Tiểu nha hoàn bụ bẫm đứng sau chải đầu cho hắn, chuyện khác thì Lý Nặc có thể tự làm, nhưng đối mặt với mái tóc dài phiêu dật này, hắn thật sự không biết làm thế nào.
Tay nghề của tiểu nha hoàn rất tốt, búi tóc xong lại cắm một cây trâm ngọc, rất nhanh, một vị công tử anh tuấn đã xuất hiện trước mắt.
Lý Nặc nhìn mình trong gương, thuận miệng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Tiểu nha hoàn đáp: “Bẩm thiếu gia, vừa qua buổi trưa, ngài muốn dùng cơm trưa chưa?”
Lý Nặc thế mới biết, mình đã ngủ đến tận trưa, điều này khiến hắn hơi gấp gáp, tuổi thọ của hắn không còn nhiều, lại lãng phí một buổi sáng, hắn cũng không có tâm tư ngồi ở nhà nữa.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Ngô quản gia, mấy tên hạ nhân đã đưa đồ ăn đến phòng Lý Nặc, nhưng Lý Nặc chỉ ăn trưa một mình, lại có tận 8 món ăn 1 món canh, bốn chay bốn mặn, sắc hương đầy đủ, phải biết, tại thế kỷ 21 thì mỗi ngày hắn đều ăn đồ ăn ngoài, cuộc sống còn không bằng như bây giờ…
Lý Nặc nhìn về phía Ngô quản gia, hỏi: “Ngô quản gia ăn chưa, ngồi xuống ăn chung đi!”
Ngô quản gia cười ha ha đáp: “Cảm ơn thiếu gia, lão nô đã ăn rồi.”
Không có thời gian, nên Lý Nặc cũng không nói gì nữa, cầm đũa lên, giải quyết cơm trưa xong, lại dùng khăn tay do tiểu nha hoàn đưa tới để lau miệng, nói: “Sau này bảo nhà bếp không cần làm nhiều món như vậy, ta chỉ có một người, hai món ăn là được rồi, ngoài ra, túi tiền của thiếu phu nhân rơi trong phòng ta, lát nữa mang trả lại cho thiếu phu nhân đi.
.
.”
Xong xuôi, hắn mới nói với Ngô quản gia: “Đi, chúng ta ra ngoài.”
Ngô quản gia sững sờ: “Lại ra ngoài, đi đâu?”
.
.
Một lát sau, tiền viện, Lý Nặc nhìn Ngô quản gia, lại nhìn bốn ông lão áo xám ở phía sau, sau đó nhìn ngó bốn phía, khó tin nói: “Chỉ có mấy người này thôi sao, có phải hơi ít người rồi không?”
Hôm qua Lý Nặc cảm thấy dẫn mấy chục người ra ngoài thì quá khoa trương, nhưng cũng không cần mộc mạc như hôm nay chứ?
Bốn ông lão áo xám kia, một người thiếu tay trái, một người thiếu tay phải, một người mù mắt trái, một người mù mắt phải, nhìn qua có vẻ rất không đáng tin, Lý Nặc rất nghi ngờ, bọn họ có thể bảo vệ mình hay không.
Cũng không phải hắn mới đến một ngày đã mắc bệnh thiếu gia, mà là thế giới này quá nguy hiểm.
Đến giờ hắn nhớ đến mũi tên nổ đầu kia, vẫn còn túa mồ hôi lạnh.
Ngô quản gia cười ha ha nói: “Thiếu gia yên tâm, mặc dù chúng ta đã già, nhưng chân vẫn rất nhanh, nếu có tên thích khách mắt mù nào dám đến, dưới ngũ cảnh thì đảm bảo có đi mà không có về, coi như là ngũ cảnh Tông Sư đến, chúng ta cũng có thể đọ sức một phen, sẽ không để thiếu gia mất một sợi tóc.
.
.”
Lý Nặc vẫn không yên lòng, hỏi: “Vậy lục cảnh thì sao?”
“Nếu là lục cảnh.
.
.” Ngô quản gia ho nhẹ một tiếng, nói: “Thiếu gia yên tâm, lão nô sẽ làm bạn với thiếu gia trên đường xuống hoàng tuyền.
.
.”
Lý Nặc hiểu rồi, nếu là lục cảnh đến, tất cả bọn họ đều sẽ chết.
Hắn chỉ nghe Ngô quản gia đề cập qua về Võ đạo, nào là sức lực ngàn quân, lấy khí ngự vật, phi hoa trích diệp… nhưng mỗi cảnh giới mạnh đến mức độ nào, thì hắn còn chưa có nhận thức rõ ràng.