Về phần Pháp gia, bởi vì quyền quý chèn ép, nên đã rất ít người tu, ngay cả mấy nơi như Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự cũng đều tu Nho gia.
Binh gia, Nông gia, Mặc gia, Y gia, bởi vì tác dụng đặc thù, nên từ đầu đến cuối đều ổn định, đệ tử vẫn sinh động trong Binh Bộ, Tư Nông Tự, Công Bộ, Thái Y Viện… nhưng đều cách xa trung tâm quyền lực.
Mà Tạp gia, Danh gia, Âm Dương gia, Tung Hoành gia, Thư gia… thì rất ít người nhắc đến, nhất là Tung Hoành gia, tại thời chiến quốc, bọn họ du tẩu giữa các nước, chỉ dăm ba câu đã có thể quyết định sinh tử tồn vong của một quốc gia, tiện tay khuấy đảo thế cục của cả thiên hạ, có thể nói là thời đại đỉnh phong nhất của họ, nhưng theo chiến quốc kết thúc, mấy cường quốc đều thống nhất, chỉ giữ lại một ít quốc gia nhỏ ở chung quanh để giảm xóc, trong mấy trăm năm đã không có chiến sự lớn, Tung Hoành gia cũng dần dần rời khỏi sân khấu lịch sử, bây giờ chỉ có thể sống nhờ thế gia vọng tộc, tự xưng là môn khách hay mưu sĩ, không còn huy hoàng năm xưa.
Nếu không cần xử án để kéo dài tuổi thọ, Lý Nặc cũng có thể sẽ chọn Nho gia.
Khả năng cao nhất là hắn trực tiếp nằm thẳng, dù sao có một phụ thân như vậy, hắn đã cơm áo không lo, đâu cần tự mình phấn đấu?
Hắn chỉ cần thành thật làm một quan nhị đại, không làm xằng làm bậy, không ức hiếp lương thiện, đã là cống hiến cho quốc gia rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là nếu.
Lý Nặc nhìn thoáng qua thời gian đếm ngược bắt mắt trên trang bìa Pháp Điển, chỉ có 26 ngày, nằm thẳng thì chính là chờ chết.
.
.
Đây chính là mệnh: Người làm công!
Thở dài một hơi, Lý Nặc vẫn chấp nhận thực tế.
Làm công thì làm công thôi, mệt mỏi còn tốt hơn chết.
Hắn cầm một cuốn sách tên Pháp Kinh lên, chuẩn bị nghiên cứu.
Tu hành Pháp gia cũng không phức tạp, bước đầu chính là nghiên cứu các danh tác của tiên hiền Pháp gia, trải nghiệm nó, lĩnh ngộ tư tưởng của nó, đương nhiên, cũng giống như Nho gia, tu hành Pháp gia không phải chỉ học vẹt.
Nho gia phải trị quốc bình thiên hạ, Pháp gia thì phải chấp hành chuẩn mực, hai nhà đều cần nhập sĩ.
Lý Nặc thì có thể tiết kiệm bước này, dựa hơi phụ thân, dù hắn chỉ là bình dân nhưng vẫn có thể thẩm tra và xử lý vụ án.
Kể từ đó, quá trình tu hành sẽ đơn giản hơn, hắn có thể ban ngày đến huyện nha thẩm án, tối về nghiên cứu danh tác của Pháp gia, nhanh thì một hai năm, chậm thì ba năm năm, hắn sẽ chính thức bước lên con đường Pháp gia này.
Đối với người bình thường mà, tu Pháp gia vẫn có chút khó khăn.
Tuy nói Pháp gia chỉ cần phán quyết vụ án là có thể mạnh lên, nhưng điều kiện tiên quyết là phán đúng, nếu phán sai, tu vi thậm chí không tiến còn lùi, loại phản hồi sẽ không biểu hiện ra ngày, mà tích lũy theo thời gian, từ lượng biến dẫn đến chất biến.
Cho nên dù là đệ tử Pháp gia thì cũng không thể phán đoán mình có phán đúng hay không thông qua tu vi được.
Cũng may Lý Nặc không phải người bình thường.
Có phán sai hay không, Pháp Điển sẽ nói cho hắn biết ngay.
Pháp gia khống chế chính là quy tắc, cho dù vừa vào cửa, cũng có thể khống chế lực lượng thiên địa ở bước đầu.
Ví dụ như thuật giam cầm, đây là năng lực mà Võ đạo tứ cảnh mới có, nhưng thuật giam cầm của Pháp gia lại khác với ngự vật của Võ đạo, bản chất của ngự vật là dùng chân khí của mình để khống chế vật thể, mà thuật giam cầm thì chạm đến bản nguyên của thiên địa, mà lực lượng bản nguyên thì Võ đạo lục cảnh mới có thể khống chế.
Đương nhiên, số lượng mà cả hai khống chế là một trời một vực.
Ít nhất Pháp gia lục cảnh thì mới có thực lực chống lại Võ đạo lục cảnh.
“Nghiêm khắc thực hiện pháp trị.
.
.
” Lý Nặc vừa đọc sách vừa ghi chép lại những thứ quan trọng, để mình có thể nhớ kỹ hơn, nhưng viết được mấy chữ thì hắn lại phát hiện có chỗ không đúng.
Chữ trên giấy dù không cực xấu, nhưng không hề liên quan gì đến từ ‘đẹp’.
Lý Nặc cực kỳ quen thuộc với kiểu chữ này, đây mới là chữ của hắn, nhưng lúc ban ngày, hắn còn có thể viết Trâm Hoa Tiểu Giai của nữ thích khách kia, đến tối đã bị đánh về nguyên hình.
Lý Nặc lập tức nghĩ đến Pháp Điển.
Triệu hồi Pháp Điển, Lý Nặc lập tức phát hiện điều bất thường.
Bức tranh của nữ thích khách kia đã mờ đi, màu sắc rực rỡ đã biến mất, giờ không khác gì ảnh đen trắng, không chỉ nữ thích khác mà tên trộm râu dê ở trang thứ hai cũng tối đi.
Trong bốn trang, chỉ có bức tranh tiểu thiếp của Trịnh viên ngoại và Trương Tiểu Vân là sáng.
Bức tranh thứ tư của Thôi Trạch thì vẫn luôn tối, chưa từng sáng lên.
Lý Nặc rơi vào suy tư, tranh của nữ thích khách trở tối, chữ của hắn lập tức bị đánh về nguyên hình, điều này chứng tỏ năng lực hắn lấy được thông qua bắt người không phải vĩnh cửu, mà có một kỳ hạn, có lẽ kỳ hạn này là một ngày.
Ban đầu còn tưởng kỹ năng vĩnh cửu, không ngờ lại là thẻ trải nghiệm, Lý Nặc hơi thất vọng.