Tối hôm nay, Tống Mộ Nhi rất vui vẻ.
Trong nhà, trừ mấy tiểu nha hoàn ra thì không ai nguyện ý chơi đá cầu với nàng, thế nhưng kỹ thuật của mấy tiểu nha hoàn kia quá kém, căn bản không đỡ nổi cầu của nàng, không giống Lý Nặc ca ca, hai người đá rất lâu, quả cầu không rơi xuống đất dù chỉ một lần.
“Không đá, không đá nữa.
.
.”
Lại qua một lúc, Lý Nặc dừng lại, vừa thở dốc vừa nói: “Không đá nổi.
.
.”
Thân thể này quá yếu đuổi, yếu hơn hắn nghĩ, mà trên vai còn bị thương, chỉ đá một lúc mà vết thương bắt đầu đau, trái lại thì tiểu nha đầu kia, ngoại trừ tóc hơi loạn thì không có một giọt mồ hôi.
“Được rồi.
.
.”
Tống Mộ Nhi mặc dù vẫn muốn chơi một lúc nữa, nhưng thấy Lý Nặc mệt mỏi như vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, thu quả cầu lại, rồi thả vào trong túi nhỏ bên người.
Vừa rồi khi đá cầu, tóc của nàng đã tung ra, nàng sửa thế nào cũng không được, đành phải đưa mắt nhìn về phía Lý Nặc, Lý Nặc tiếp nhận dây buộc tóc từ tay nàng, đang định buộc lại giúp nàng, nhưng khi vừa chạm vào tóc của nàng, trong đầu bỗng nhiên hiện ra vô số cách buộc tóc, làm tóc khác nhau.
Đây tất nhiên không phải trí nhớ của Lý Nặc, Lý Nặc lại nhìn vào bức tranh Trương Tiểu Vân trên Pháp Điển.
Hắn vốn cho rằng, Pháp Điển chỉ cho hắn nắm giữ một loại kỹ năng của phạm nhân, ví dụ như thư pháp của nữ thích khách, thuật trộm cắp từ tên râu dê, nhưng có vẻ như sự thật không phải vậy, đá cầu, buộc tóc đều là năng lực của Trương Tiểu Vân.
Kỹ năng mà Pháp Điển coi trọng, đều không phải tầm thường.
Thư pháp của nữ thích khách được huyện lệnh tán dương là ‘ít người bằng’.
Mà thuật trộm cắp của tên râu dê kia thì càng không cần phải nói, ngay cả Võ đạo tứ cảnh như Ngô quản gia và nương tử cũng không phát hiện ra.
Về phần tên gian phu Thôi Trạch kia, bởi vì quá tầm thường, nên còn không có tư cách để Pháp Điển thắp sáng chân dung.
Nhưng Trương Tiểu Vân lại có hai kỹ năng bị Pháp Điển tán thành, chứng tỏ mặc kệ là đá cầu hay buộc tóc, thì nàng đều rất giỏi.
Tuy nhiên, vô luận là kỹ năng gì, ngày mai đều sẽ mất hiệu lực, vì không lãng phí tay nghề, Lý Nặc nói với Tống Mộ Nhi: “Hay là để huynh buộc kiểu tóc khác cho muội nhé, nhất định sẽ đẹp hơn kiểu lúc trước.
.
.”
Có cô gái này mà không hi vọng mình xinh đẹp hơn chứ, dù nàng chỉ 6 tuổi.
Tống Mộ Nhi không hề nghi ngờ Lý Nặc, ngay cả do dự cũng không do dự, liên tục gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm.
.
.”
Lý Nặc để dây buộc tóc qua một bên, hai tay rất nhanh, hắn căn bản không cần nhìn, thậm chí không cần suy nghĩ, tất cả dường như đều là ký ức cơ bắp, không lâu sau, một búi tóc Phi Tiên xinh đẹp xuất hiện trên đầu Tống Mộ Nhi.
Không thể không nói, kiểu tóc ảnh hưởng rất lớn đến ngoại hình và khí chất của một người.
Vừa rồi, Tống Mộ Nhi chỉ như một tiểu thư khuê nữ xinh đẹp, nhưng sau khi đổi kiểu tóc, nàng lập tức có thể một loại quý khí và tiên khí, hai cái vòng nhỏ rung động theo động tác của nàng, nếu có thêm vật trang sức tóc, thì đúng tiểu tiên nữ.
Tống Mộ Nhi bỏ lại Lý Nặc, chạy về phòng xem kiểu tóc mới của mình, lúc này, Lý Nặc cũng nhìn thấy Tống Giai Nhân và một vị phụ nhân xinh đẹp đi về phía bên này.
Phụ nhân kia rất xinh đẹp, nhìn qua chỉ khoảng 30, nhưng từ khóe mắt của vị này, có thể thấy thấy tuổi thật của nàng còn lớn hơn một chút.
Tống Giai Nhân dẫn vị phụ nhân kia đến bên người Lý Nặc, nói với Lý Nặc: “Vị này là cô cô, huynh đã từng gặp.”
Lý Nặc khom người thi lễ với phụ nhân, nói: “Bái kiến cô cô.”
Tống lão phu nhân có bốn trai một gái, nữ nhi duy nhất tên là Tống Chân.
Tống Chân nhìn chằm chằm vào Lý Nặc, trong mắt trừ kinh ngạc ra thì càng nhiều hơn là vui mừng, nàng nhìn Tống Giai Nhân một chút, không dám tin hỏi: “Không ngốc thật rồi?”
Tống Giai Nhân khẽ gật đầu, từ biểu hiện hai ngày này đến xem, quả thực là không ngốc.
Không chỉ không ngốc, thậm chí có thể nói là thông minh.
Tống Chân không khỏi vươn tay sờ sờ lên người Lý Nặc, sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, nói: “Ta đã nói rồi, con trai của Lý Huyền Tĩnh sao có thể là kẻ ngu chứ.
.
.”
Nàng bóp bóp mặt Lý Nặc, cảm thán: “Quả thực có vài phần phong thái của cha cậu!”
Lý Nặc tựa như một món đồ chơi mặc người nhào nặn, mấu chốt là hắn còn không thể nói gì, dù sao đối phương cũng là trưởng bối, hắn chỉ có thể lúng túng đứng đó.
Lúng túng hơn là, quần áo của nữ tử Đại Hạ khá thoáng, Tống Chân mặc một bộ quần áo lộ ngực, trên cổ là một chuỗi ngọc, bên dưới là nửa bán cầu trắng như tuyết, lại đứng gần Lý Nặc như vậy, ánh mắt của hắn không biết nhìn vào chỗ nào, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ kỳ lạ, đều nói cháu gái giống cô cô, nương tử nhà mình lại không giống chút này.
.
.
“Con mặc kệ, con mặc kệ, con cũng muốn!”
Một tiếng khóc rống của trẻ con truyền đến, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cũng giải cứu Lý Nặc, thấy Tống Chân và nương tử đều nhìn về bên kia, Lý Nặc thở phào một hơi, lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách, đồng thời cũng quay đầu nhìn lại.
Là một tiểu cô nương đang ngồi trên đất khóc rống.
Tiểu cô nương này sáu bảy tuổi, xinh xắn đáng yêu, nhưng khóc rất thương tâm, còn vừa khóc vừa dùng hai chân đạp loạn.
Ánh mắt chuyển qua mặt tiểu cô nương này, Lý Nặc hơi sững sờ, đó không phải Tống Mộ Nhi vừa đá cầu cùng hắn sao, kỳ lạ là, tại sao búi tóc Phi Tiên mà Lý Nặc vừa làm cho nàng đã biến thành kiểu khóc rồi.
.
.
Ánh mắt chuyển qua bên cạnh, lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp cao quý để búi tóc Phi Tiên, nàng đang chống nạnh ở đó, dáng vẻ dương dương đắc ý.
Sao lại có hai Mộ Nhi rồi?
Lý Nặc ngẩn ngơ.