Ánh mắt Lý Nặc đọng lại.
Một đôi ngọc như ý mà nương tử chuẩn bị, bây giờ lại trở thành hai khối đá.
Có người đã đổi quà mừng thọ của họ!
Hắn nhìn thoáng qua nha hoàn vừa lui xuống đầu tiên, biểu cảm của tiểu nha hoàn này rất bình thường, chắc không phải nàng, là hạ nhân của Tống gia, nàng cũng không gan làm chuyện này.
Điều quan trọng bây giờ không phải ai đã đổi quà mừng thọ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nhìn vào hai phu thê bọn họ, chờ hai người tiến lên dâng quà mừng thọ, nếu bọn họ thật sự đưa hai khối đá này lên, bản thân mất mặt thì thôi, làm hỏng tiệc mừng thọ của lão phu nhân thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tống Giai Nhân hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, gương mặt xinh đẹp vẫn luôn lạnh nhạt lại lộ ra chút luống cuống.
Lý Nặc suy nghĩ rất nhanh, nghĩ làm sao để vượt qua cửa ải này, giờ phút này tất cả mọi người đều đang nhìn vào hắn, muốn chuẩn bị quà mừng thọ khác thì không kịp rồi, hay là hắn cũng lên biểu diễn tài nghệ?
Nhưng hắn không có nhiều tài nghệ, mà đều là của người khác, cũng không thể tiến lên buộc tóc hay đá cầu cho lão phu nhân.
.
.
Thật sự không được, biểu diễn đá cầu cũng không phải không thể, thậm chí trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn đã thiết kế ra một bộ động tác, lúc quay người chuẩn bị mượn quả cầu từ Tống Mộ Nhi, ánh mắt đảo qua trượng phu hào hoa phong nhã của Tống Thiến, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ…
Đang lúc Tống Giai Nhân không biết phải làm sao, bỗng có người nắm chặt tay nàng.
Lý Nặc nắm tay Tống Giai Nhân, tiến đến trước mặt lão phu nhân, vừa cười vừa nói: “Con và Giai Nhân cũng có một bài thơ muốn hiến cho lão phu nhân, chúc lão phu nhân Huyên Thảo trường xuyên, Tùng Hạc diên niên.
.
.”
“Hiến thơ?”
Khách khứa nghe vậy thì hơi sững sờ.
Dù sao, trong tay Tống Giai Nhân cũng đang cầm quà mừng thọ, tên ngốc trượng phu kia lại vô duyên vô cớ nói hiến thơ, không biết là chuyện gì nữa.
Tuy nhiên, so với việc này thì họ thấy kỳ lạ với việc tên ngốc nổi tiếng ở Trường An này có vẻ như không ngu như họ ngũ, hắn không chỉ không cười ngây ngô và chảy nước miếng, mà ăn nói lưu loát rõ ràng, không khác gì người bình thường.
Tướng mạo của hắn vốn xuất chúng, nếu vứt bỏ nội tại, chỉ nhìn gương mặt này, thì cũng xứng với Tống Giai Nhân.
“Hiến thơ?”
Người Tống gia nghe vậy thì khiếp sợ.
Bọn họ đương nhiên hiểu rõ trình độ của Tống Giai Nhân, mặc dù thiên phú Võ đạo rất mạnh, nhưng từ nhỏ đã không thích đọc sách, làm thơ là không thể nào, Lý Nặc là tên ngốc nổi tiếng ở Trường An, hai người này cộng vào, có thể làm thơ sao?
Chỉ có thể nói, ở phương diện này thì hai người rất xứng đôi.
Huyên Thảo trường xuân, Tùng Hạc diên niên… cho hai phu thê này nghĩ 800 năm thì cũng không nghĩ ra hai câu này.
Chẳng lẽ là Lý Huyền Tĩnh dạy họ?
Nếu là thơ của Lý Huyền Tĩnh, vậy tất cả đều hợp lý.
Giờ phút này, người Tống gia đều lo lắng bất an, không phải không tin Lý Huyền Tĩnh, mà là không tin Lý Nặc, coi như thơ là của Lý Huyền Tĩnh, thì tên ngốc kia chưa chắc đã đọc đúng.
Tống gia đã chuẩn bị rất lâu cho đại thọ 60 của lão phu nhân, không thể xảy ra sai lầm.
Giờ phút này, Tống Giai Nhân cũng rất mờ mịt, nhưng nàng chỉ có thể yên tĩnh đứng cạnh Lý Nặc.
Lý Nặc mỉm cười nhìn lão phu nhân, dùng giọng nói giàu từ tính ngâm: “Chủng đắc môn lan ngũ phúc toàn, trường trân sơ hỉ khánh hoa diên.
Tòng kim bả định xuân phong tiếu, thả tác nhân gian Trường Thọ Tiên.”
Là học sinh khối văn, xuất phát từ hứng thú, nên Lý Nặc cũng đọc lướt qua thơ từ cổ đại.
Nhưng thơ chúc thọ là một loại ít được lưu ý, Lý Nặc chỉ nhớ rõ một bài.
Chính xác mà nói thì là nửa bài.
Bài thơ này của hắn chỉ là chắp ghép lung tung, ở giữa và trước đó vẫn còn những câu khác, nhưng hắn không nhớ nổi, Lý Nặc thậm chí còn quên cả người đã sáng tác bài thơ này, chỉ mang máng hình như là họ Lý.
Trong lòng hắn nói thầm: Đều là người nhà họ Lý, mượn chút để cấp cứu.
.
.
Nghe Lý Nặc đọc thơ xong, đám người Tống gia cũng thở phào.
Ông trời phù hộ, hắn cuối cùng cũng không phạm sai lầm.
Bài thơ này có hay hay không, bọn họ không hiểu, nhưng nghe qua có vẻ không tệ lắm, nhất là câu cuối, từ hôm nay cười đón gió xuân, lại làm Trường Thọ Tiên tại nhân gian, ‘gió xuân’ ‘trường thọ’ lại là cười lại là tiên, nghe rất cát tường…
Không hổ là Lý Huyền Tĩnh, coi như không hiểu thơ, cũng có thể biết đây là một bài thơ hay.
Cùng lúc đó, đám khách khứa cũng nghĩ như vậy.
Nhất là người hiểu thơ, lập tức cảm thấy bài thơ này khác với bài thơ của trượng phu Tống Thiến.
Hai câu trước miêu tả hình ảnh trong bữa tiệc mừng thọ, hai câu sau là chúc phúc, chủ đề minh xác rõ ràng, nhất là hai câu chúc phúc kia, sáng sủa trôi chảy, tình chân ý thiết, chỉ sợ có thể trở thành danh ngôn và lưu truyền.
.
.
Thật sự không hổ là Lý Huyền Tĩnh!
Có người nhịn không được mà mở miệng.
“Thơ hay, thơ hay!”
“Tòng kim bả định xuân phong tiếu, thả tác nhân gian Trường Thọ Tiên, nếu không có gì bất ngờ, hai câu thơ chúc thọ này sẽ lưu truyền thiên cổ.
.
.”
“Sợ là mấy trăm năm sau, thế nhân cũng sẽ nhớ kỹ bữa tiệc mừng thọ này của Tống lão phú nhân.”
…