Trong thọ đường, Lý Nặc và Tống Giai Nhân ngồi trên một chiếc bàn rất dài, trên bàn là các loại đồ ăn có đủ sắc hương vị, Tống Du, phu thê Tống Thiến và tỷ muội Tống Giai Nhân cũng ngồi ở đây.
Vẻ mặt của mọi người không giống nhau.
Tống Du thì buồn bực và bất đắc dĩ, Tống Thiến thì nhíu chặt lông mày, rõ ràng là không vui, Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi thì nhìn chằm chằm vào đào mừng thọ trước mặt Lý Nặc, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng.
Lý Nặc cũng bị mùi thơm của quả đào này hấp dẫn.
Hắn đưa tay muốn bẻ quả đào này thành hai nửa, nhưng cố gắng một lúc lâu, phát hiện quả đào này rất rắn chắc, hắn dùng hết sức mà không bẻ nổi.
Tống Giai Nhân nhận quả đào từ tay hắn, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, nàng đã bẻ quả đào ra làm hai nửa.
Lý Nặc chỉ cầm một nửa, nói: “Nương tử ăn đi!”
Tống Giai Nhân lắc đầu, lại chia nửa của mình thành hai, rồi đưa cho tỷ muội Tống Mộ Nhi đã nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, hai tiểu nha đầu đều không kịp chờ đợi mà nhận lấy, sau đó lại bắt đầu cãi nhau vì miếng của ai to hơn, cuối cùng chạy đi tìm cha mẹ phân xử.
Quả đào đã bị bẻ ra, chia ra thì dễ hơn nhiều, Lý Nặc lại chia nửa của mình ra làm hai, rồi đưa một nửa cho Tống Giai Nhân.
Tống Giai Nhân do dự một chút, vẫn đưa tay nhận lấy.
Lý Nặc cắn một miếng đào, chỉ cảm thấy thơm giòn ngon miệng, sống hai đời, hắn chưa từng ăn quả đào nào ngon như vậy, hai ba lần miếng đã ăn sạch, cũng không chú ý đến vẻ mặt đau lòng của Tống Du.
Lúc này, Tống Giai Nhân ở bên cạnh hắn lại chỉ mới cắn một miếng.
Không biết có phải ảo giác hay không, chỉ mấy miếng đào mà Lý Nặc cảm thấy vết thương trên vai hết đau, chỗ đập đầu vào cột cũng không còn cảm giác, hắn đưa tay sờ sờ trán, lập tức giật mình.
Khuya hôm trước, trên đầu của hắn xuất hiện một cục u, bây giờ đã biến mất.
.
.
Hắn lại giật áo ra, kéo băng gạc, phát hiện vết thương trên vai đã khép lại hơn nửa, trong người sinh ra một loại cảm giác ấm áp.
Lý Nặc hơi kinh ngạc nói: “Quả đào này, còn có thể trị thương?”
Tống Du liếc mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Đó là dĩ nhiên, đây chính là do đại năng Nông gia tứ cảnh bồi dưỡng, một quả có giá trị một ngàn lượng, còn có tiền mà không mua được.
.
.”
Nhìn vết thương đã khép lại hơn nữa, Lý Nặc lại kiến thức được sự thần kỳ của thế giới này.
Chỉ ăn một phần tư, miếng vết thương đã ổn hẳn, nếu ăn thêm vài miếng, chẳng phải sẽ khỏi hẳn?
Tống Giai Nhân nhìn vết thương trên vai Lý Nặc, trầm mặc một lát, rồi đưa đào trong tay cho hắn, nói: “Ăn đi…”
Lần này Lý Nặc không khách khí nữa, dù sao hắn cũng đang bị thương, ăn hết xong lại nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai, quả nhiên, sau khi đào vào bụng, liền hóa thành một dòng nước ấm, chảy về phía vết thương, chỉ mấy hơi thở, vết thương trên vai hắn đã khép lại, chỉ còn lại một vết trắng nhàn nhạt.
Một màn này còn làm Lý Nặc rung động hơn cả khi Ngô quản gia trấn trụ hắn trên không trung.
Tống Giai Nhân vốn muốn gọt sạch chỗ mình cắn, nhưng chưa nói xong thì Lý Nặc đã ăn sạch, miệng nàng giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
“No rồi!”
Tống Thiến bị hành vi của hai người làm cho khó chịu, kéo tay trường phu rời đi.
“Ta cũng no rồi.”
Bỏ mấy ngàn lượng mua đào mừng thọ, mình không ăn được miếng nào, còn bị hai người này diễn ân ái, Tống Du cũng không thèm ăn nữa.
Trong chốc lát, trên bàn chỉ còn lại hai người Lý Nặc và Tống Giai Nhân.
Lý Nặc đang sợ hãi thán phục với sự thần kỳ của Nông gia, một bóng người đi đến, nhìn Lý Nặc một chút rồi hỏi Tống Giai Nhân: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tống Liễm biết phu thê họ đã chuẩn bị một đôi ngọc như ý, lại lâm thời đổi thanh hai bài thơ chúc thọ, nhất định là có nguyên nhân.
Tống Giai Nhân cũng không nói gì, chỉ xốc lụa đỏ trên mâm gỗ, để lộ hai khối đá bên dưới.
Tống Liễm sững sờ, sau đó hiện ra vẻ giận dữ, trầm giọng nói: “Ai làm!”
Đổi quà mừng thọ của Giai Nhân thành đá, nếu không phải Lý Nặc ứng biến tốt, phu thê bọn họ sẽ mất mặt trước khách khứa, lão phu nhân cũng sẽ không vui, dụng tâm của kẻ này không thể nói là không hiểm ác.
Hạ nhân của Tống gia không có gan làm việc này, Tống Liễm nghi ngờ nữ nhi của mình đầu tiên.
Dù sao Tống Thiến vẫn luôn không thích Giai Nhân, vừa rồi lại cố ý làm khó… cho dù Tống Liễm cảm thấy nữ nhi của mình không có khả năng làm chuyện này, nhưng hiển nhiên là đáng nghi nhất.
Cũng may là Lý Nặc cơ trí, kịp thời hóa giải nguy cơ, để bữa tiệc này có thể viên mãn.
Nhưng nói vậy, bài thơ thứ nhất kia cũng là của Lý Nặc?
Dưới tình huống nguy cấp mà còn có thể nghĩ ra bài thơ hay khiến người Nho gia đánh giá cao, hơn nữa còn là hai bài.
.
.
Nói vậy, tên này không ngốc nữa rồi?
Tống Liễm âm thầm vui vẻ thay cháu gái, thuận miệng nói: “Chuyện này, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Lại nhìn Lý Nặc một lần rồi mới quay người rời đi.
Chờ đến khi chỉ còn lại hai người, Tống Giai Nhân mới nhìn Lý Nặc, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, cảm ơn huynh.”
Lý Nặc đang vui vẻ hưởng thụ bàn đồ ăn phong phú một mình, nghe vậy liền khoát tay nói: “Nương tử khách khí, người một nhà không cần cảm ơn.
.
.”
Vừa rồi, nếu hắn không đứng ra thì hai người đều mất mặt, lại nói, người ta còn từng cứu mạng mình, đừng nói là làm hai bài thơ cứu nguy, mà coi như bảo hắn lấy thân báo đáp, hắn cũng sẽ không nhíu mày.
.
.