Sau khi tiệc tối kết thúc, Tống Giai Nhân dẫn Lý Nặc đến một gian phòng.
Đại Hạ có lệnh cấm đi lại ban đêm, chỉ là thời gian hơi muộn, đại khái khoảng sau 10 giờ tối là không thể ra đường.
Nếu trái với lệnh cấm và bị cấm vệ bắt được, nhẹ thì ăn một trận đòn, nặng thì bị bắt giam.
Tuy nói bây giờ vẫn chưa đến thời gian cấm đi lại, nhưng có khách khứa ở xa đến, có người vì say rượu, nên chỉ có thể ngủ lại một đêm, khiến cho phòng khách ở Tống phủ khá khẩn trương, Lý Nặc và Tống Giai Nhân chỉ có thể ở chung một phòng.
Tuy nhiên, coi như có nhiều phòng thì bọn họ cũng chỉ có thể ngủ chung một phòng, dù sao hai người là phu thê, nếu như chia hai phòng, chỉ sợ người khác sẽ cho rằng phu thê họ bất hòa.
Đây chẳng phải hiểu lầm sao.
Lý Nặc và nương tử không bất hòa, mà là không quen.
Gian phòng này hình như là phòng của Tống Giai Nhân, nàng rất quen thuộc nơi này, nàng ôm một bộ chăn đệm mới từ trong tủ, lại trải trên mặt đất trước giường, Lý Nặc thấy vậy cũng không nói gì, mặc dù hắn rất nhớ chăn ấm đệm êm của mình, nhưng trước kia cũng thường xuyên ngủ giường xếp, có tấm đệm đã là xa hoa rồi.
Hai người vốn là phu thê có danh không thực, Lý Nặc cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất của hắn chỉ có một, đó chính là sống sót.
Về phần quan hệ phu thê bình thường…
Chỉ có thể nói là xem duyên phận.
Đối với vị nương tử xinh đẹp lại có võ lực max điểm này, Lý Nặc đương nhiên không bài xích, nếu sau này có thể lâu ngày sinh tình, không phải không thể chung sống, nếu thực sự không có tình cảm, vậy có thể chia tay, không làm chậm trễ nhau.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, hiện giờ hắn không có quyền nói chuyện, cũng không thay đổi được thứ gì.
Thời gian không còn sớm, Lý Nặc cởi giày và áo ngoài, chuẩn bị đọc sách một lát rồi ngủ.
Hắn vừa nằm xuống đệm trên đất, Tống Giai Nhân đã nhìn hắn một cái, lại chỉ chỉ giường, nói: “Huynh ngủ trên.”
Lý Nặc hơi sững sờ, là nam nhân, mình lại ngủ giường, để một cô gái yếu ớt ngủ trên đất.
.
.
Nghĩ đến trong hai người thì từ ‘yếu’ này chỉ có thể dùng để hình dung mình, Lý Nặc không phản bác nữa, đàng hoàng bò lên giường, mặc dù chỉ nhận biết hai ngày, nhưng hắn biết, nương tử đã quyết định thì bình thường rất khó thay đổi.
Hắn nằm trên giường, cảm nhận được một mùi thơm nhàn nhạt vây quanh mình.
Là mùi trên người nương tử, nơi này quả nhiên là phòng của nàng.
Hắn ngồi khoanh chân trên giường, móc ra một cuốn sách mỏng từ trong ngực.
Lúc ra ngoài, Lý Nặc thuận tay cầm một cuốn sách liên quan đến Pháp gia, định đọc trước khi ngủ.
Đối với hắn mà nói, thời gian là thứ rất quý giá, không thể lãng phí.
Có điều, còn chưa đọc được hai trang, gian phòng sát vách đã truyền đến âm thanh ân ân a a, lúc hắn vào phòng cũng thấy phu thê Tống Thiến đi vào phòng bên cạnh, không ngờ vị đường tỷ của nương tử có vẻ ngoài như một tiểu thư khuê tú này, ở sau lưng lại tương phản như vậy, tiếng kêu kia làm Lý Nặc phải đỏ mặt.
.
.
Cũng may nàng chỉ kêu không đến ba phút thì đã dừng lại, tai Lý Nặc cũng khôi phục yên tĩnh.
Tống Giai Nhân nằm trên đất, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, trong vẻ thanh lãnh lại có thêm mấy phần kiều mị, nhưng Lý Nặc nằm trên giường không nhìn thấy.
Vì làm dịu bầu không khí xấu hổ, Lý Nặc mở miệng hỏi: “Nương tử, nàng và Tống Thiến có mâu thuẫn gì sao.
.
.”
Tống Giai Nhân trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Tống Thiến từ nhỏ đã không thích ta.
.
.”
Lý Nặc hơi suy nghĩ cũng hiểu, đều là tiểu thư Tống gia, tuổi tác không hơn nhau là bao, một người bình thường không có gì lạ, một người thì có dung mạo và thiên phú Võ đạo cực tốt, hai người thường xuyên bị mang ra so sánh, Tống Thiến thích nàng mới là lạ.
Hai người một hỏi một đáp xong, gian phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, một cái đầu thò ra từ trên giường, Lý Nặc chỉ chỉ vào một chữ trên sách, hỏi: “Nương tử, đây là chữ gì?”
Cuốn Thuyết Văn kia quá dày, hắn không mang bên người, có mấy chữ không hiểu, hết cách đành phải xin giúp đỡ từ nương tử.
Tống Giai Nhân nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Không biết!”
“Vậy chữ này thì sao?”
“Không biết.”
“Chữ này?”
“Không biết.”
“Chữ này.
.
.”
“.
.
.”
Trầm mặc, trầm mặc rất lâu.
Lý Nặc cảm thấy, nàng cũng không đến mức biết mà không nói cho mình.
Hắn nằm nhoài bên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, kinh ngạc nói: “Không thể nào, chẳng lẽ nương tử không biết chữ?”
Tống Giai Nhân nhàn nhạt nhìn vào Lý Nặc.
Lý Nặc lùi về giường, vừa cười vừa nói: “Không sao, chuyện nhỏ mà thôi, không biết chữ cũng không có gì, chúng ta một văn một võ, chỉ cần chúng ta sống tốt, không biết chữ cũng không có gì.
.
.”