Nương Tử Hộ Giá


Tống phủ.
Lúc Lý Nặc nằm đọc sách, trong gian phòng cách họ một bức tường.
Tống Thiến ngồi trên đầu giường, bất mãn nhìn trượng phu một cái, đám lửa trong lòng không có chỗ phát tiết.
Đã là lửa dục, cũng là lửa giận.
Tên trượng phu ngốc của Tống Giai Nhân lại không ngốc nữa, điều này vốn để nàng rất buồn bực, như vậy nàng không thể thắng được Tống Giai Nhân một điểm nào, không ngốc thì cũng thôi đi, phu thê Tống Giai Nhân lại còn được lão phu nhân ban thưởng hai lần, nàng và trượng phu đã bị hai người họ hạ thấp.
Ban đầu chuyện này cũng đã qua, nhưng vừa rồi phụ thân lại tìm nàng, ý của phụ thân giống như nghi ngờ nàng trộm quà mừng thọ của Tống Giai Nhân.
Điều này khiến Tống Thiến vừa buồn bực vừa tức giận, dù nàng không thích Tống Giai Nhân, cũng không thể làm chuyện này trên tiệc mừng thọ của lão phu nhân, lẩm bẩm hai câu kia, cũng chỉ biểu đạt vẻ không cam lòng mà thôi.
Nghe phụ thân nói, hình như quà mừng thọ của Tống Giai Nhân bị người ta đổi thành đá.
Bởi vậy, trượng phu của Tống Giai Nhân mới làm hai bài thơ, vừa giữ mặt mũi, đồng thời cũng giúp bữa tiệc được viên mãn.
Lý Nặc không chỉ không ngốc, còn rất thông minh.

Không chỉ thông minh, mà còn tuấn tú đẹp trai!
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú kia, lại nhìn trượng phu vô dụng của mình, Tống Thiến càng tức!
Sao mạng của mình lại khổ như vậy…
Lửa trong người không thể phát tiết, nàng chỉ có thể lấy ra một cái Ngọc Tằm từ dưới gối.
Phòng bên, Lý Nặc vừa lật một trang mới, thân thể khẽ run lên, quay đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nói: “Lại bắt đầu.

.

.”
Lúc này, Tống phủ.
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân đã kết thúc mỹ mãn, tối này có thể nói chủ khách đều vui, nhưng đám hạ nhân của Tống gia thì vẫn phải thu dọn, có vẻ rất bận rộn.
Trong thời gian này, lại có mấy nha hoàn bị Nhị lão gia đưa đi tra hỏi, khiến cho nhân thủ không đủ, thu dọn đến tận giờ Tý mới xong, các nàng kéo thân thể mệt mỏi về phòng, ngủ rất say.
Trong phòng Tống Liễm.
Tống Liễm ngồi trước bàn, lông mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai?”
Ông đã hỏi mấy nha hoàn có thể tiếp xúc với quà mừng thọ, cũng sai người đến phòng các nàng để tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì, trực giác nói cho ông biết, chuyện này không phải do nha hoàn trong phủ làm.
Bọn họ không có lá gan này, cũng không có năng lực này.
Gian phòng cất giữ quà mừng được bảo vệ nghiêm ngặt, trộm là không thể trộm, cho dù cao thủ Võ đạo ra tay cũng khó lẻn vào, trừ phi là cường giả Ngự Vật cảnh trở lên, dùng cách không ngự vật, mới có thể trộm mà không ai hay.
Những Võ đạo tứ cảnh chắc chắn không thiếu tiền, hơn nữa nói đến giá trị thì rất nhiều thứ đáng giá hơn đôi ngọc như ý kia, vì sao lại trộm thứ đó mà không phải thứ khác, rõ ràng là nhằm vào Tống Giai Nhân.
Thiến Nhi mặc dù có hiềm nghi, nhưng chỉ là người bình thường, không có thời gian và năng lực làm việc này.

Nhưng vậy thì là ai?
Một lát sau, Tống Liễm lắc đầu, nếu không có đầu mối, vậy thì không nghĩ nữa, chỉ mất một đôi ngọc như ý mà thôi, tiệc mừng thọ của lão phu nhân đã kết thúc mỹ mãn, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Nói đến, tối nay may mà có Lý Nặc.
Ông là người nhìn Giai Nhân lớn lên, cho đến nay, ông vẫn rất bất mãn việc Giai Nhân phải gả cho một kẻ ngốc, cho dù phụ thân của đối phương có quyền có thế trên triều đình.
Nhưng tối nay, ông đã thay đổi ấn tượng với Lý Nặc, mặc kệ trước kia Lý Nặc cố tình giả ngốc hay là ngốc thật, những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là, phu thê họ có thể sống tốt.
Giải quyết được một tâm sự, Tống Liễm tắt đèn, nằm trên giường.
Vì chuẩn bị cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân, ông đã rất bận rộn trong những ngày qua, không biết bao lâu rồi chưa được ngủ ngon, giờ phút này mọi chuyện đã kết thúc, ông vừa nằm lên giường, quần áo còn chưa kịp cởi, đầu vừa chạm gối thì đã tiến vào giấc ngủ.

.

.
Theo thời gian trôi qua, từng gian phòng cũng bắt đầu tắt đèn đóm.
Chỉ có những chiếc đèn lồng treo trên các con đường trong Tống phủ là đang tản ra chút ánh sáng nhỏ yếu.

Hai canh giờ trước, thọ đường vô cùng náo nhiệt ầm ĩ, giờ phút này đã vắng lặng như tờ.
Trên nóc thọ đường, một bóng người quỳ gối trên mái hiên, thu hồi đôi ngọc như ý bên cạnh, lại nhìn Tống phủ đã chìm vào bóng tối, khóe miệng giật giật, xuất hiện một nụ cười động lòng người, nói khẽ: “Thì ra không phải một tên ngốc, thú vị, thật thú vị.

.

.”
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Nặc tỉnh lại thì phát hiện chăn đệm dưới đất đã được gấp gọn, Tống Giai Nhân thì không thấy bóng dáng.
Rửa mặt xong, Lý Nặc ngồi trước gương, xe nhẹ đường quen mà buộc tóc cho mình, đồng thời nhớ kỹ trình tự, buộc tóc nam nhân đơn giản hơn nữ nhân nhiều, tin rằng ngày mai năng lực hết hạn, hắn cũng không cần nhờ nha hoàn trong phủ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận