Lại qua một ngày, tuổi thọ chỉ còn lại 24 ngày.
Khí sắc Lý Nặc không tốt lắm, hai mắt thâm đen, không thể không nói, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trượng phu nhìn như yếu đuối của Tống Thiến, đêm qua lại không hề yếu chút nào.
Lý Nặc thầm gọi hắn là ‘Mãnh ca’.
Lúc ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy hai bóng người đi ra từ gian phòng bên cạnh.
Tống Thiến nhìn Lý Nặc một chút, ánh mắt phức tạp, nhưng không nói gì mà trực tiếp rời đi.
Lý Nặc cho Mãnh ca một ánh mắt kính nể, trượng phu của Tống Thiến mặc dù lòng đầy mê mang, không biết Lý Nặc kính nể cái gì, nhưng cũng gật đầu đáp lễ, sau đó đi theo Tống Thiến.
Lý Nặc đứng trong sân, duỗi người một chút, đang định đi đến huyện nha, thì một bóng người chạy vào.
Tống Mộ Nhi nắm tay Lý Nặc, nói: “Lý Nặc ca ca, tóc của muội hỏng rồi, huynh buộc tóc giúp muội đi!”
Trải qua một đêm, búi tóc Phi Tiên của nàng đã không còn.
Tống Mộ Nhi vừa mới ngồi trên ghế đá trong sân, một bóng người khác cũng chạy vào.
Nhìn thấy Lý Nặc đang chải đầu cho Tống Mộ Nhi, Tống Ngưng Nhi lập tức nói: “Ta cũng muốn!”
“Ta đến trước!”
“Không được, hôm qua tỷ trước rồi, hôm nay ta muốn làm trước!”
“Ta trước!”
“Ta trước!”
.
.
Hai tiểu nha đầu giống hệt nhau đang tranh chấp không ngớt vì ai trước ai sau, Lý Nặc thấy đau đầu, đành phải bảo các nàng oẳn tù xì, kết quả là Tống Mộ Nhi thắng, Tống Ngưng Nhi tuy nhỏ tuổi, nhưng có chơi có chịu, chỉ là không phục nói: “Lần sau ta nhất định sẽ thắng!”
Hai nha hoàn đứng sau lưng Lý Nặc, cố gắng học tập thủ pháp buộc tóc của hắn.
Các nàng học xong là có thể làm cho hai vị tiểu tiểu thư, không cần lần nào cũng phải mời cô gia hỗ trợ.
Hai vị nha hoàn thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, từ đó Lý Nặc biết được, hình như vẫn chưa điều tra ra tên trộm quà mừng thọ hôm qua.
Lý Nặc thì có biện pháp, gần như có thể 100% tìm ra kẻ đó, nhưng đây không phải án mạng, vì hai khối ngọc như ý mà nhốt tất cả mọi người có mặt vào đại lão thì đúng hơi quá.
Buộc tóc cho hai tỷ muội xong, một vị không nói năng gì, hưng phấn chạy đi, một vị khác thì đứng tại chỗ, ngọt ngào nói với Lý Nặc: “Tạ ơn Lý Nặc ca ca.”
Không cần phải nói, đây chính là Tống Mộ Nhi rồi.
Mặc dù Lý Nặc không phân biệt được từ ngoại hình, nhưng từ tính cách thì lại rất dễ nhận ra.
Hai tỷ muội bằng tuổi, ngoại hình giống hệt nhau, ăn mặc cũng giống nhau, nhưng tính cách lại rất khác nhau.
Tống Mộ Nhi ngoan ngoãn đáng yêu, hiểu chuyện lại lễ phép, Tống Ngưng Nhi thì có chút điêu ngoa tùy hứng, đây là ấn tượng ban đầu của Lý Nặc với hai tỷ muội này.
Tống Mộ Nhi móc ra một khối bánh ngọt từ bao nhỏ bên người, tự mình đút đến miệng Lý Nặc, biểu cảm tạ hắn, sau đó lại lấy ra một hộp nhỏ từ trong bao, dùng thứ trong đó để bôi bôi lên mặt.
Lý Nặc tò mò hỏi: “Muội làm gì vậy?”
Tống Mộ Nhi giờ ngón trỏ lên, nhỏ giọng nói: “Xuỵt, nói nhỏ thôi, đây là son phấn mà muội vất vả lắm mới trộm được từ chỗ mẫu thân.
.
.”
Thích ăn diện là thiên tính của nữ nhân, không giới hạn tuổi tác.
Chẳng qua là, trang điểm cũng cần kỹ thuật, Tống Mộ Nhi bôi bôi hai lần, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến thành mặt mèo hoa.
Nhìn động tác của tiểu nha đầu, trong lòng Lý Nặc lại có cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác này đã xuất hiện khi hắn đá cầu và buộc tóc cho nàng.
Vì kiểm chứng suy đoán, Lý Nặc cầm hộp son phấn kia, nói: “Để huynh làm cho.”
Tống Mộ Nhi bây giờ vô cùng tin tưởng Lý Nặc ca ca, nàng ngồi bên người Lý Nặc, ngước mắt nhìn hắn, nói: “Huynh phải giúp muội xinh đẹp hơn Tống Ngưng Nhi nha.
.
.”
Lý Nặc thoa thoa chùi chùi lên mặt nàng một lát, lại mượn son môi từ nha hoàn, chỉ một lát sau, một Tống Mộ Nhi hoàn toàn mới đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bảo sao nữ nhân phải dùng nhiều đồ trang điểm như vậy, trang điểm và không trang điểm là hoàn toàn khác nhau.
Chỉ dùng một chút son phấn đơn giản, lại dùng son môi vẽ hoa trên trán, Tống Mộ Nhi đã từ một tiểu nha đầu xinh đẹp, biến thành một tiểu công chúa xinh đẹp.
Đương nhiên, từ vẻ kinh ngạc đến há hốc mồm của hai nha hoàn bên cạnh, Lý Nặc cũng đoán được, kỹ thuật trang điểm này không phải ai cũng có thể làm được.
Điều này khiến cho hắn sinh ra lòng tò mò với vị tiểu thiếp kia của Trịnh viên ngoại.
Nữ nhân này, rốt cuộc biết bao nhiêu thứ?
Nàng không chỉ tinh thông nhiều kỹ nghệ, mà còn có tạo nghệ cực cao, nói là địa sư cũng không quá, nha hoàn trong Tống phủ cũng không phải người bình thường có thể so sánh, nhưng vẫn há hốc mồm.
Không được, hôm nay đến huyện nha, nhất định phải hỏi một chút, xem nữ nhân này còn năng khiếu gì mà hắn không biết.
Không chỉ nàng, sau này gặp được phạm nhân có thể thắp sáng Pháp Điển thì cũng phải hỏi một chút.
“Thiếu gia.”
Ngô quản gia đã đi vào.
Đã không còn sớm, Lý Nặc cũng nên đến huyện nha để vùng vẫy giành lấy sự sống.
Chỉ còn hơn 20 ngày, hắn không thể một mực ở đây chơi đùa với tiểu nha đầu kia được.
Tống Giai Nhân thì không biết đi đâu, Lý Nặc bảo nha hoàn báo cho nàng, nói hắn có việc nên đi trước.