Vẫy tay tạm biệt Tống Mộ Nhi, Lý Nặc và Ngô quản gia rời khỏi Tống gia.
Hắn vừa ra khỏi cửa, Tống Mộ Nhi đã chạy vào một sân nhỏ, Tống Ngưng Nhi đứng trong sân thì ngơ ngác nhìn nàng, mặc dù hai người giống hệt nhau, ăn mặc cũng giống nhau, mang theo đồ trang sức như nhau, buộc tóc cũng giống nhau, nhưng Tống Ngưng Nhi lại cảm thấy, Tống Mộ Nhi đẹp hơn mình vô số lần.
.
.
Tống Mộ Nhi cười hì hì nhìn Tống Ngưng Nhi, nói: “Xinh đẹp chứ, là Lý Nặc ca ca làm nha.
.
.”
.
.
Cổng Tống phủ, xe ngựa đậu ở đó, Ngô quản gia ngồi trên xe ngựa, bốn ông lão áo xám kia thì đứng chung quanh xe ngựa.
Lúc ra khỏi cửa, Lý Nặc quay đầu nhìn thoáng qua.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như hắn nghe thấy tiếng khóc rống, nhưng nghe lại thì không thấy gì.
Lắc đầu, không nghĩ nữa, Lý Nặc nhảy lên xe ngựa, nói với Ngô quản gia: “Đến huyện nha!”
Ngô quản gia đang định về phủ thì hơi sững sờ: “A, lại đến huyện nha?”
Hai ngày này thiếu gia rất lạ, không ở nhà mà đều chạy đến huyện nha, chẳng lẽ thiếu gia vẫn muốn tu Pháp gia?
Ngô quản gia bất đắc dĩ đành phải đổi hướng, chuẩn bị đến huyện nha.
Lúc xe ngựa quay đầu, Lý Nặc bỗng nhiên xốc màn lên, quay đầu nhìn thoáng qua.
Trong mắt hắn là đám người rộn ràng trên phố.
Ngô quản gia hỏi: “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
Lý Nặc lắc đầu, nói: “Không có gì, đi thôi.”
Liên tục bị ám sát, khiến Lý Nặc có hơi mẫn cảm, luôn cảm thấy có đôi mắt đang nhìn trộm mình.
Tuy nhiên, ngay cả cao thủ như Ngô quản gia cũng không phát hiện gì, chứng tỏ là do hắn khẩn trương mà thôi.
Sau hai lần ám sát, hộ vệ bên cạnh hắn đã được tăng cường, đừng thấy nhìn như chỉ có Ngô quản gia và bốn lão già họm hẹm, trong chỗ tối thì không biết còn bao nhiêu người đang bảo vệ hắn đâu, những người qua đường kia cũng có thể chính là hộ vệ của hắn.
Ngô quản gia giật dây cương, xe ngựa chậm rãi đi về nơi xa.
Mà lúc này, một góc tường cách Tống phủ không xa, một bóng người lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm: “Suýt nữa thì bị phát hiện, đáng chết, sao tiểu tử này lại có cảm giác mạnh như vậy, sắp vượt qua Hồ Điệp rồi.
.
.”
Một âm thanh vang lên bên cạnh gã: “Vậy làm sao bây giờ, có theo nữa không?”
Người kia khoát tay, nói: “Được rồi, tiểu tử này rất tà dị, lỡ như bị hắn bắt được, rơi vào tay Lý Huyền Tĩnh thì đúng là muốn sống không được muốn chết không xong, chuyện kia chắc hẳn chỉ là ngoài ý muốn, chỉ trách Hồ Điệp không may, trở về đi.
.
.”
…
Hoàng cung.
Tảo triều kết thúc, vô số quan viên lục tục đi ra từ một tòa đại điện.
Bệ hạ mặc dù đã mười năm không vào triều, nhưng triều hội mùng một và mười lăm hàng tháng vẫn được cử hành, sẽ do một vị hoàng tử đến chủ trì, quan viên ngũ phẩm trở lên ở Trường An đều phải vào triều.
Hôm nay cũng như mọi khi, chỉ cử hành tảo triều như thường lệ, không có gì đặc biệt, nên kết thúc rất sớm.
Huyện lệnh Bùi Triết là mấy người cuối cùng đi ra khỏi điện, một huyện lệnh, ở địa phương nhỏ thì hoàn toàn là người đứng đầu, nhưng ở Trường An này thì một huyện lệnh còn không bằng cái rắm, tảo triều thì chỉ có thể đứng trong góc hẻo lánh như một tên lâu la.
Sau khi tảo triều, đám quan viên tốp năm tốp ba, vừa đi về quan nha của mình, vừa cười cười nói nói chuyện phiếm.
Mấy quan viên phía trước Bùi Triết đang bàn tán một việc.
“Cái gì, con trai của Lý đại nhân không ngốc rồi?”
“Đâu chỉ không ngốc, trong thế hệ trẻ tuổi, có mấy người cơ trí như vậy chứ, hai bài thơ chúc thọ kia khiến Từ đại nhân khen ngợi không thôi, nói tài làm thơ và ứng biến đó, thế hệ trẻ tuổi không ai bằng.
.
.”
“Thật sao?”
“Còn có thể giả sao, đêm qua bản quan cũng đến tham gia tiệc mừng thọ của Tống lão phu nhân, chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, một thanh niên tuấn kiệt như vậy, sao có thể là kẻ ngốc?”
“Kỳ lạ, kỳ lạ.
.
.”
Bùi Triết đi sau lưng đám người, không ngờ sáng nay lại có thể nghe thấy tin tức của Lý Nặc từ miệng các đại nhân trong triều.
Từ trong miêu tả của họ, Bùi Triết có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đêm qua.
Trong lòng ông cũng có chút đắc ý.
Dù sao, ông cũng là người biết chuyện này sớm hơn tất cả mọi người ở đây.
Chẳng qua là, Lý Nặc này đúng là rất kỳ lạ, rõ ràng chữ còn không biết hết, lại làm thơ tốt như vậy, viết chữ thì càng đẹp… Bùi Triết lắc đầu, trên người Lý Nặc có quá nhiều chuyện mâu thuẫn.
Lên kiệu trở về huyện nha, từ xa xa, Bùi Triết liền nhìn lờ mờ, còn nghe thấy âm thanh gõ bàn trên công đường.
Bùi Triết nhíu mày, nơi này là huyện nha Trường An, ông là người duy nhất có tư cách khai đường thẩm án, hôm nay không biết là Trương huyện thừa hay Vương huyện úy đến, lại dám thừa dịp ông không ở đây mà vượt quyền, hai người này bắt tay chèn ép ông thì cũng thôi đi, hôm nay là hoàn toàn không để ông vào mắt rồi.
Bùi Triết trầm mặt, bước nhanh đến công đường, nhìn bóng người bên dưới ‘Gương sáng treo cao’ kia, sững sờ một lát, vẻ tức giận trên mặt lập tức bị thay thế bởi nụ cười, đưa tay nói: “Công tử.
.
.”
.
.