Nương Tử Hộ Giá


Bức tranh chân dung của Trương Tiểu Vân trở tối, nhưng đó không phải là thay đổi duy nhất trên Pháp Điển, Lý Nặc còn phát hiện, bức tranh của Thôi Trạch đã trực tiếp biến mất.
Giờ phút này, trên Pháp Điển chỉ còn lại ba bức tranh chân dung.
Nữ thích khách, tên trộm râu dê và Trương Tiểu Vân.
Lý Nặc suy đoán, chỉ có phạm nhân có năng khiếu nào đó, thì tranh chân dung của người này mới có thể được giữ lại lâu dài.
Loại người bình thường không có gì lạ như Thôi Trạch, căn bản không có tư cách leo lên Pháp Điển, tranh chân dung sẽ biến mất.
Một lát sau, Lý Nặc ra khỏi huyện nha, duỗi lưng một cái.
Hôm nay bận rộn cả ngày, chỉ tăng thêm một ngày tuổi thọ.
Một ngày mặc dù ít, nhưng còn tốt hơn không.
Nhìn như hôm nay sống cũng như không, nhưng nếu ngày nào cũng kiếm được một ngày tuổi thọ, chẳng phải mình sẽ trường sinh bất lão sao?
Xe ngựa đã trở về Lý phủ.
Lý Nặc vừa bước vào sân, liền thấy bóng dáng cao gầy mà yểu điệu của Tống Giai Nhân.
Bên cạnh nàng còn có hai bóng người nho nhỏ.
Hai tiểu nha đầu mặc quần áo giống nhau, trang sức giống nhau, kiểu tóc giống nhau, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác biệt.
Tiểu nha đầu được trang điểm xinh đẹp giống tiểu tiên nữ kia đang hai tay chống nạnh, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, mà tiểu nha đầu bên cạnh nàng thì méo miệng, hai mắt đỏ đỏ, rõ ràng đã từng khóc.
Lý Nặc đã bước một chân vào trong sân, ngay sau đó lại rút ra ngoài.
Hắn tuyệt đối không ngờ đến, Tống Ngưng Nhi lại có để đuổi đến tận đây.
Nếu như là lúc sáng thì cũng thôi, thuận tay trang điểm cho tiểu nha đầu này là được, nhưng giờ phút này, năng lực của hắn đã hết hạn, muốn thắp sáng bức chân dung thì phải tiêu hao một ngày tuổi thọ.
Hắn không muốn lãng phí tuổi thọ vốn không nhiều của mình để dỗ dành một tiểu nha đầu không quá thân quen.
Hắn vốn định đi ra ngoài tránh gió, chờ các nàng đi thì sẽ về, nhưng một vị nha hoàn của Tống gia đã nhìn thấy, lập tức chỉ về phía cửa, kêu lên: “Cô gia về rồi!”
Không lâu sau.
Lý gia.
Trong tiểu viện của Lý Nặc.
Một nha hoàn của Tống gia nhìn Lý Nặc với ánh mắt cầu xin, nói: “Cô gia, ngài cũng trang điểm cho Ngưng Nhi tiểu thư giống với Mộ Nhi tiểu thư đi, van cầu ngài.

.

.”
Tuy nhiên, mặc nàng cầu khẩn ra sao, cũng mặc kệ Tống Ngưng Nhi khóc to thế nào, Lý Nặc chỉ thờ ơ.
Trong lòng Lý Nặc cũng rất bất đắc dĩ.
Trang điểm cho Tống Ngưng Nhi, chính là muốn mạng hắn.
Hắn bận cả ngày, nào là hòa giải, nào là thẩm phán, phí không biết bao nhiêu miệng lưỡi, lãng phí bao nhiêu nước bọt mới giúp mình sống lâu hơn một ngày, làm sao có thể lãng phí được?
Thứ càng khó chiếm được thì càng quý giá.
Muốn mạng của hắn, đừng nói là Tống Ngưng Nhi, dù nàng là Tống Giai Nhân thì cũng không được.
Chuyện này, không thể thương lượng.
Nhưng hắn lại không thể giải thích.
Thấy Lý Nặc không nói gì, nha hoàn đành phải nhìn về phía Tống Giai Nhân xin giúp đỡ.
Môi Tống Giai Nhân giật giật, nhưng lại không nói gì, trực giác nói cho nàng biết, Lý Nặc làm như vậy nhất định có lý do.
Tống Ngưng Nhi thấy Lý Nặc không để ý, miệng nhỏ la to hơn, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Tống Mộ Nhi nhìn Lý Nặc một chút, lại nhìn Tống Ngưng Nhi một chút, thầm thở dài trong lòng, liền lấy ra một chiếc khăn tay trong bao nhỏ, đi qua suối phun trong sân để vò khăn, sau đó lau lung tung lên mặt nhỏ của mình, rồi chạy đến bên cạnh Tống Ngưng Nhi, nói: “Lần này chúng ta…”
Tống Ngưng Nhi nhìn thấy tỷ tỷ đã lau lớp trang điểm, nàng lau lau nước mắt, khẽ hừ một tiếng, kéo tay nha hoàn kia, nói: “Chúng ta về nhà.”
Lý Nặc chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Quả nhiên, Tống Ngưng Nhi muốn không phải là trang điểm, chỉ là thứ tỷ tỷ có thì nàng nhất định phải có.
Tỷ tỷ không có, vậy nàng cũng có thể không cần.
May mắn là nương tử không có một muội muội như vậy, bằng không đời này hắn đừng hòng sống dễ chịu.
Hắn xoa đầu Tống Mộ Nhi, tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, vẫn là Mộ Nhi hiểu chuyện, khiến người ta có lý do không công bằng, ai mà không thích một tiểu nha đầu ngoan ngoãn hiểu chuyện chứ?
Chờ Tống Ngưng Nhi và nha hoàn rời đi, Tống Giai Nhân mới nhìn về phía Lý Nặc, nhẹ giọng hỏi: “Huynh không thích Ngưng Nhi?”
Lý Nặc không trả lời, Tống Mộ Nhi đã trả lời thay hắn: “Đương nhiên rồi, lần trước Lý Nặc ca ca đến nhà chúng ta, Ngưng Nhi không chơi với huynh ấy, Lý Nặc ca ca muốn chơi cầu mây của Ngưng Nhi, Ngưng Nhi lại không cho, còn nói không chơi với kẻ ngốc.

.

.”
Tống Giai Nhân nhìn Lý Nặc một chút, lại nghĩ đến một việc.
Trước tiệc mừng thọ của lão phu nhân, Lý Nặc đã từng đến Tống gia một lần, hắn muốn chơi đồ chơi của Ngưng Nhi, nhưng Ngưng Nhi không cho, vì thế mà hắn rất không vui, còn làm loạn ở Tống gia, cuối cùng Mộ Nhi đến dỗ dành mới yên ổn.

.

.
Chuyện này khiến đám hạ nhân trong phủ cười rất lâu.
Đó cũng là lần đầu tiên Tống Giai Nhân gặp Lý Nặc.
Nàng vốn cho rằng, mình sẽ phải sống cả đời với vị phu quân có trí tuệ như một đứa trẻ, nhưng không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Lý Nặc đã thay đổi nhiều như vậy.
Nàng nhìn Lý Nặc, hỏi: “Là vì chuyện này sao?”
Lý Nặc đương nhiên không thể nói lý do chân chính, cũng may Mộ Nhi đã tìm lý do cho hắn, Lý Nặc rất đương nhiên nói: “Ai bảo Ngưng Nhi không cho ta chơi cầu mây.

.

.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui