Cùng lúc đó, Tống phủ.
Một ông lão tóc hoa râm, liếc nhìn hai cuốn sách nhỏ trong tay, khẽ gật đầu nói: “Hai con làm bài không tệ, nhất là Mộ Nhi, còn giải được cả câu gà thỏ cùng lồng, vấn đề này là con tự mình giải ư?”
Tống Mộ Nhi trả lời rất thành thật: “Là con hỏi Lý Nặc ca ca, Lý Nặc giảng cho con nghe.”
Ông lão cũng không nói gì với chuyện này, mỗi ngày ông đều cho thêm một câu hỏi khó vài bài tập của hai đứa bé, để các nàng tự suy nghĩ, bồi dưỡng năng lực toán học của họ.
Mặc kệ là tự giải hay là nhờ người khác, chỉ cần có thể hiểu là được.
Ông lão nói tiếp: “Vậy con giảng cho lão phu nghe xem, đề này giải thế nào?”
Đề gà thỏ cùng lồng này thật ra là vấn đề ‘Phương trình’ đơn giản nhất, đệ tử Nho gia từng học toán học đều có thể làm được, nhưng nó vẫn khá khó với một đứa trẻ 6 tuổi.
Tống Mộ Nhi không hề nghĩ ngợi, nói: “Nếu trưa nay chúng ta muốn ăn đùi thỏ tê cay và chân gà kho tàu, hiện giờ cần dùng một cái chân của tất cả thỏ và gà trong lồng, sau đó lại dùng thêm một cái chân.
.
.
đáp án cuối cùng chính là 18 gà và 9 thỏ.”
Ông lão nghe vậy thì sững sờ.
Cách giải này mặc dù khác với cách giải phương trình trên Toán Kinh, nhưng dường như càng tinh diệu hơn, ngay cả trẻ con cũng có thể giải được.
Tuy nhiên, cách giải mưu lợi này cũng chỉ giới hạn ở mấy vấn đề đơn giản như gà thỏ cùng lồng mà thôi.
Nếu tăng độ khó thì cách này sẽ không giải được, vẫn phải dùng đến ‘Phương trình’ một trong ‘Cửu Số’.
Vừa hay mượn đề này để các nàng học tập Cửu Số sớm hơn chút, thế là ông thuận thế nói ra: “Hôm nay lão phu dạy các con về ‘Phương trình’.”
Tống Mộ Nhi nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh, phương trình là cái gì?”
Ông lão giải thích: “Trình trong phương trình, chính là chương trình học.
Vật luôn hỗn tạp, tất cả đều có thể đếm, cuối cùng quy về thực.
Lệnh mỗi hành vi tỷ lệ, hai vật giả lại trình, ba vật gia tam trình, tất cả vật đếm đều là trình, đặt song song mà đi, cho nên gọi là Phương trình.
.
.”
Ánh mắt của hai tiểu nha đầu dần dần trở nên mê mang.
Vừa rồi Tống Mộ Nhi giảng rất đơn giản, ngay cả Tống Ngưng Nhi ngồi bên cạnh cũng hiểu được, nhưng bây giờ tiên sinh nói, nàng lại không hiểu gì cả.
Nàng bĩu môi nhỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là cái gì nha, tiên sinh giảng còn không hay bằng một tên ngốc.
.
.”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng vẫn bị ông lão kia nghe thấy.
Nghĩ đến mình nghiên cứu toán học cả đời, tinh thông Cửu Số, dạy dỗ vô số học sinh, trong đó thậm chí còn có trạng nguyên khoa toán, bây giờ lại bị hai tiểu nha đầu nói dạy không bằng một tên ngốc, cho dù là trẻ con nói năng không biết kiêng kỵ, nhưng vẫn khiến ông cảm thấy bị sỉ nhục.
Mấy vị Thái Đẩu trong ngành toán học của Đại Hạ bình thường đều không ai phục ai, hôm nay thế mà lại bị nói không bằng một kẻ ngốc.
.
.
Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục mà.
.
.
Nhưng ông lại không thể tức giận với hai tiểu nha đầu.
Mang theo tâm trạng buồn bực, cố gắng dạy xong tiết học, nhìn qua hai tiểu nha đầu giống hệt nhau, trong lòng ông bỗng nhiên nảy ra một ý, liền lấy ra một hộp gỗ trong bàn sách, lại lấy ra một đóa hoa điền mua cho cháu gái, đưa cho Tống Mộ Nhi và nói: “Mộ Nhi làm bài tập rất tốt, đây là ban thưởng cho con.”
(hoa điền là một loại hoa văn trang trí được dùng để điểm lên trán phụ nữ)
Mặc dù mình đã có rất nhiều hoa điền xinh đẹp, còn đẹp hơn đóa hoa điền này, nhưng Tống Mộ Nhi vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì Tống Ngưng Nhi không có.
Tống Mộ Nhi vui vẻ, Tống Ngưng Nhi nhất định không vui.
Đây là định luật không thể bàn cãi giữa hai chị em sinh đôi.
Ông lão lại giao bài tập về nhà, cười nhìn hai tỷ muội, nói: “Hôm nay đến đây thôi, lần sau ai làm bài tập tốt hơn, lão phu sẽ ban thưởng cho người đó.
.
.”
Nhìn hai tỷ muội rời đi, ông lão khinh thường cười một tiếng: “Rất biết tính đúng không, rất biết dạy đúng không, lão phu cũng muốn xem xem, lần này ngươi dạy thế nào.
.
.”
Hai tỷ muội trở về tiểu viện, một nha hoàn hỏi: “Mộ Nhi tiểu thư, Ngưng Nhi tiểu thư, trưa nay hai vị tiểu thư muốn ăn gì, nô tỳ sẽ báo phòng bếp chuẩn bị.”
Tống Ngưng Nhi có đang chút không vui, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta muốn ăn đùi thỏ tê cay và chân gà kho tàu.”
Nha hoàn kia lập tức nhìn về phía Tống Mộ Nhi, hỏi: “Mộ Nhi tiểu thư thì sao, ngài cũng giống vậy sao?”
Dưới tình huống bình thường, hai tỷ muội ngay cả ăn cũng phải giống hệt nhau, không được khác biệt dù chỉ một chút.
Nhưng hôm nay Tống Mộ Nhi lại lắc đầu, nói: “Ta không ăn, hôm qua ta đã ăn ở nhà Lý Nặc ca ca rồi, đầu bếp nhà Lý Nặc ca ca nấu ăn rất ngon nha.
.
.”